CHỈ MUỐN YÊU EM NHIỀU HƠN

Editor + Beta: LinhNhi

Tống Âm nghe người đàn ông này nói đi nói lại một chuyện lớn, còn luôn miệng nói xin lỗi, cuối cùng cô cũng hiểu rồi.

Hóa ra nguyên nhân Giang Tu Viễn đánh nhau với người khác không phải vì Tống Tĩnh Xu mà chính là vì cô!

Giống như sự tình mà trước giờ cô vẫn luôn tin tưởng đột nhiên xảy ra biến hóa, trong lúc nhất thời cô cảm thấy tâm tình mình rất phức tạp.

Không nói rõ được là vui sướng nhiều hơn hay là kinh ngạc nhiều hơn, thậm chí còn có chút không thể tin được.

Trên đường về nhà, cô không nhịn được hỏi: “Tại sao lúc đó anh không nói với em?”

Giang Tu Viễn chống tay vào vô lăng: “Nói với em cái gì?”

“Nói…” Tống Âm mím mím môi: “Anh lúc đó đánh nhau với mấy tên khốn kiếp, là vì có liên quan đến em.”

Giang Tu Viễn quay đầu nhìn cô, lông mi của cô gái nhỏ rũ xuống, giống như một con thỏ nhỏ đang cụp tai.

Trên môi anh nở một nụ cười, giọng điệu thoải mái: “Nói cho em, ngoài việc làm cho em tự trách và khiến em khóc ra thì còn có tác dụng gì?”

“Hơn nữa, đây là chuyện của con trai với nhau, bọn anh có cách giải quyết riêng. Nói với một cô nàng yểu điệu như em, lẽ nào lần sau anh đi đánh nhau còn bảo em đưa cho anh một cục gạch à?”

Quan trọng hơn là anh không muốn cô nghe thấy bất kỳ một từ khó nghe nào.

Dường như những gì anh nói cũng có lý, Tống Âm đột nhiên không còn gì để nói nữa, chỉ là nơi mềm mại nhất trong trái tim cô bỗng trở nên nóng bỏng và ấm áp.

Lúc cùng nhau đi thang máy lên tầng, Giang Tu Viễn nói: “Em đến nhà anh một lát.”

Tống Âm vẫn còn chìm đắm trong dòng suy nghĩ vừa rồi, cũng không hỏi đã theo anh vào nhà.

Cửa vừa mở ra thì Tiểu Cầu Tuyết đã nhiệt tình chạy ra chào đón họ.

“Bây giờ anh có chút việc, em chơi với nó một lúc nhé.” Giang Tu Viễn nói.

“Vâng.” Tống Âm ôm Tiểu Cầu Tuyết lên, chải bộ lông mềm mại của nó hai lần rồi vui vẻ chơi với món đồ chơi mua trước đó.

Khoảng mười hai mươi phút sau, Giang Tu Viễn cầm một bát tuyết lê hấp đường phèn cách thủy đến: “Ăn cái này đi, có thể chữa được ho.”

Tống Âm không ngờ rằng anh gọi mình đến đây để đặc biệt nấu cho cô món này, trong lòng nóng lên, cảm động nói: “Cảm ơn anh.”

Lê rất ngọt, mềm như sáp tan trong miệng, cô vừa thổi vừa uống một bát.

Giang Tu Viễn đem phần còn lại bỏ vào hộp giữ nhiệt đưa cho cô: “Sáng mai em có thể hâm nóng lại.”

Tống Âm lắc đầu từ chối: “Cái này còn có thể dùng để thanh nhiệt, anh giữ lại một chút để uống đi.”

Giang Tu Viễn trực tiếp đặt hộp giữ nhiệt vào tay cô, lại vươn tay xoa đầu nhỏ của cô, cười nói: “Em có ngốc không chứ, làm gì có ai chia lê ra ăn, thật là xui xẻo.”

Một cảm giác ấm áp đến từ trên tóc và lưu lại trên đó trong một thời gian ngắn. Tống Âm ngơ ngác trở về nhà, sau đó lại ngẩn người đi tắm.

Cô nằm trên giường, ôm một cái gối hình con heo, lăn qua lộn lại một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, suy nghĩ cũng có chút bay xa.

Cô có chút mâu thuẫn và rối rắm.

Những ngày gần đây Giang Tu Viễn đối xử rất tốt và rất quan tâm cô, đã không còn giống mức độ của người bạn bình thường nữa rồi.

Mà chính sự yêu thích của bản thân cô dành cho anh cũng không hề giảm sút…

“A a a!” Cô lẩm bẩm một tiếng rồi ngồi dậy, tay đập vào cái gối hình con heo vài cái, sau đó với tay lấy điện thoại,  nhập từ khóa…

[Làm sao để biết một chàng trai có thích bạn hay không?]

Bên dưới có rất nhiều đáp án.

Lầu 1: Thích hay không thích đều có thể cảm nhận được. Khi bạn đặt ra câu hỏi này thì chứng tỏ rằng trái tim bạn đã có câu trả lời rồi. PS: Ba ảo tưởng của cuộc đời: điện thoại kêu, tôi có thể đánh trả, anh ấy thích tôi.

Tống Âm chìm đắm trong suy nghĩ, chẳng nhẽ hiện tại cảm thấy Giang Tu Viễn thích mình chỉ là ảo tưởng thôi sao?

Cô lại kéo xuống xem đáp án của người khác.

Lầu 2: Miệng của nam nhân, gạt người lừa quỷ. Muốn nhìn xem một người đàn ông thích bạn hay không, thay vì nghe anh ta nói thì hãy nhìn vào hành động thực tế của anh ta. Ví dụ như anh ta có nguyện ý cho bạn tiền và mua quà cho bạn không. Tất cả đều là hư ảo, chỉ có tiền mới là thật thôi!

Tống Âm suy nghĩ một lúc, hồi còn học đại học, Giang Tu Viễn mặc dù chưa mua quà tặng mình nhưng anh lại trực tiếp đưa cho cô một tấm thẻ màu đen, loại không có giới hạn kia.

Mặc dù cô cũng không dùng nó nhiều, nhưng nó cũng chứng minh là điều này đúng nhỉ.

Tống Âm lấy ra một quyển sổ nhỏ, bên trái ghi cột ‘thích’, bên phải ghi cột ‘không thích’.

Sau đó cô gạch một vạch ở cả hai cột.

Lầu 3: Nếu một người đàn ông thích bạn, anh ta sẽ có khao khát với cơ thể bạn, sẽ không nhịn được mà muốn thâm nhập sâu hơn với bạn, làm loại chuyện xấu hổ đó đó, bạn hiểu mà ~

Đọc đến đây, Tống Âm không chần chừ mà gạch thêm một vạch bên cột ‘không thích’.

Năm đó khi đi chơi cùng nhau, cô cởi chỉ còn một chiếc áo ngủ, anh một chút cũng không động tâm, hoàn toàn giống như Liễu Hạ Huệ, còn có tác phong của chính nhân quân tử.

Cô tiếp tục kéo xuống đọc, đối chiếu từng cái một với tình hình thực tế của mình, lại cầm bút vẽ vẽ gạch gạch vào quyển sổ nhỏ. Không bao lâu, cả cột bên trái và phải đã vẽ xong một chữ ‘正’*.

*正: bên Trung mỗi lần chơi đếm điểm sẽ gạch theo chữ này, không viết số hay gạch 1 đường thẳng như bên mình.

Rất nhanh chỉ còn lại một câu trả lời cuối cùng.

Lầu 11: Dạy bạn một phương pháp đang rất thịnh hành trên mạng gần đây. Bạn đăng một trạng thái lên trang cá nhân, để anh ấy có thể nhìn thấy được, rồi viết: Hôm nay ánh trăng thật đẹp. Nếu anh ấy thích bạn, sẽ trả lời bạn kiểu như ‘em cũng rất đẹp’ hoặc là ‘gió cũng thật dịu dàng’; nếu anh ấy trả lời bạn một câu ‘thích hợp để đâm tra’* thì chứng minh anh ấy chẳng có ý gì với bạn cả, chỉ coi bạn như anh em tốt thôi.

*Thích hợp đâm tra: Tra là con vật xuất hiện trong tiểu thuyết <Quê hương> của Lỗ Tấn. Trong tiểu thuyết, Nhuận Thổ vì để phòng ngừa con tra ăn vụng dưa đã dùng một cây giáo đâm tra. Mà trên mạng lại có một câu nói phổ biến ‘Đêm nay trăng thật đẹp, thích hợp để đâm tra’. Đằng sau ánh trăng xinh đẹp lẽ ra nên là một câu nói đẹp đẽ về tình yêu, vậy mà lại quay ngoắt sang đâm tra, làm cho người ta cảm thấy bạn rõ ràng hiểu họ nói gì, nhưng lại nhận được một cái xoay người thành câu chuyện hài kịch.

Ánh mắt Tống Âm dừng ở trên câu trả lời này một lúc lâu, phương pháp này hữu dụng sao?

Hay là… thử một chút? Nếu không được, cô sẽ, sẽ… xóa ngay lập tức.

Ừ, cứ làm vậy đi!

Cô rất nhanh liền hạ quyết tâm, cầm điện thoại chụp mặt trăng ngoài cửa sổ sau đó mở Wechat lên và viết: Trăng đêm nay thật đẹp.

Còn cài đặt chỉ mình Giang Tu Viễn có thể nhìn thấy.

Vài phút sau điện thoại cô thông báo có một tin nhắn chưa đọc, cô nhanh chóng ấn vào để đọc.

Là câu trả lời của Giang Tu Viễn, hỏi liền một lúc ba câu…

“Mấy giờ rồi? Em còn không đi ngủ? Anh vừa mới nói không được thức đêm nữa mà giờ đã quên rồi à?”

Tống Âm: … Tại sao anh lại không theo đúng bài chứ!

Cô đáp lại một câu ‘lập tức đi ngủ’ rồi bỏ điện thoại xuống, miễn cưỡng đi ngủ.

Nửa đêm, cô mơ một giấc mơ, mơ thấy điều mà cô luôn chôn sâu trong đáy lòng.

Hôm đó là sinh nhật của Giang Tu Viễn.

Đang là cao điểm của mùa hè, cái nắng như thiêu như đốt, cũng là thời điểm nóng nhất trong năm, mọi người đang làm tiệc nướng bên hồ bơi của nhà họ Giang.

Chu Sanh Sanh cởi khăn tắm ra, để lộ bộ bikini rất gợi cảm: “Đi thôi Âm Âm, tớ giúp cậu tìm một bộ đồ bơi. Chúng mình cùng xuống bể bơi chơi nhé.”

Cô vẫn mặc chiếc áo phông và quần soóc bình thường, lắc đầu nói nhỏ: “Quên đi, anh ấy không đồng ý đâu.”

Chu Sanh Sanh ‘xì’ một tiếng: Giang Tu Viễn cũng quá bảo thủ phong kiến rồi đấy. Ngay cả khi cậu là bạn gái của anh ấy thì anh ấy cũng không thể tước bỏ quyền được mặc đồ bơi của cậu! Lại nói, cậu có thân hình đẹp như vậy, chỉ cần lộ ra trước mắt người khác sẽ có bao nhiêu xuất sắc chứ! Để cho anh ấy cảm giác được nguy hiểm đi!”

Cô khẽ cười một tiếng: “Không sao đâu, dù sao tớ cũng không thích bơi lắm. Cậu đi đi, tớ ở đây đợi cậu.”

“Vậy được rồi, cậu đợi tớ quay lại.”

Chu Sanh Sanh bước đến mép bể nhảy xuống nước, mặt bể lập tức nổi sóng lấp lánh, giống như một tấm gương vỡ vụn.

Bên bể bơi liên tục vang lên tiếng ồn ào, cô đang ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, trên tay cầm một ly nước cam mới vắt, dùng ống hút từ từ uống.

Một bóng đen đột nhiên phủ lên trước mặt cô, là Tống Tĩnh Xu đi đến.

Tống Tĩnh Xu mặc một bộ lễ phục nhỏ nhắn ngồi xuống ghế bên cạnh cô, một hồi lâu sau cô ta mới thở dài xúc động nói: “Tống Âm, em thật lợi hại.”

Cô dừng việc uống nước cam lại, quay sang nhìn.

Đôi môi của Tống Tĩnh Xu cong lên: “Nhìn biểu hiện của em bây giờ, đôi mắt mở to, giả bộ ngây thơ vô hại, có phải đàn ông đều thích như vậy không?”

“Cũng không trách được em từ nhỏ lớn lên ở nơi đó, cũng hiểu nhiều hơn.”

Cô hít một hơi sâu, cố gắng nhịn xuống nói: “Hôm nay là sinh nhật của Giang Tu Viễn, em không muốn cãi nhau với chị.”

Tống Tĩnh Xu cười một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Từ lúc em được nhặt về, em lúc nào cũng tỏ vẻ không tranh giành hay giành giật gì cả, làm người khác nghĩ rằng em hiểu chuyện, nghĩ rằng em đáng thương.”

“Nhưng mà em thật sự là cái gì cũng không tranh sao? Em rõ ràng biết chị thích anh ấy, lại dùng đủ mọi thủ đoạn giành lấy anh ấy, sao em lại có thể ghê tởm như vậy.”

Dù tính tình có tốt đến thế nào thì cô cũng biết tức giận, cô liền phản bác: “Em không dùng thủ đoạn gì hết. Là anh ấy thích em, muốn bên em.”

Tống Tĩnh Xu chế nhạo: “Thích cái gì? Em có điểm nào để so với chị? Lúc còn đi học, điểm của em không cao bằng chị, lớn lên cũng xinh bằng chị, ngay cả giao tiếp xã giao cũng không xong. Anh ấy cũng chỉ là cảm thấy cuộc đời em đáng thương, thông cảm cho em, lại cảm thấy áy náy với em vì chuyện kia cho nên mới ở bên em.”

“Không tin đi theo chị mà nghe.” Tống Tĩnh Xu đứng dậy kéo lấy tay cô, đi thẳng đến phòng đọc sách trên tầng ba.

Tiếng nói chuyện và tranh cãi trong phòng vọng ra.

Cha Giang là người lên tiếng đầu tiên: “Cha và chú Tống đã là bạn bè nhiều năm, cũng nhìn con và Tống Tĩnh Xu lớn lên cùng nhau. Cha và chú ấy đều thấy hai đứa rất hợp nhau. Vậy mà sao con lại…”

Ông ấy còn chưa nói xong đã bị mẹ Giang kéo qua, giọng bà đanh lại: “Mẹ không đồng ý con qua lại với Tống Âm!”

“Nó được sinh ra và lớn lên ở môi trường như thế nào con có biết không! So với Tĩnh Xu thực sự kém rất xa, bây giờ lại còn đi đóng phim, một cô gái ngoan không làm gì tốt, lại đâm đầu vào giới giải trí hỗn loạn đó.”

“Hơn nữa lão phu nhân nhà họ Tống đã mời cao nhân xem qua rồi, mệnh nó không tốt, nhỡ cô ta khắc con thì làm sao?!”

“Chuyện mê tín như vậy mà cha mẹ cũng tin.” Giọng Giang Tu Viễn đè nén sự tức giận: “Chuyện lần đó là con suýt nữa em ấy, con phải chịu trách nhiệm với em ấy.”

Tống Tĩnh Xu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo cô, kéo đi mấy bước, cười vui vẻ: “Nghe rõ chưa? Anh ấy có nói thích em chưa? Là vì cảm thấy áy náy, phải có trách nhiệm với em cho nên mới ở bên em thôi.”

—–

Lúc tỉnh lại, một bên gối có chút ướt, Tống Âm từ từ mở mắt, đưa tay lên lau bên má.

Lúc đầu là chuyện đau như kim châm, không ngờ rằng đã qua một thời gian dài như vậy khi nhớ lại cảm giác vẫn khó chịu như vậy.

Vết sẹo dù có lành, cũng không quên được nỗi đau…

Bát lê đường phèn hôm qua vẫn cất trong tủ lạnh, Tống Âm ra khỏi giường lấy hộp giữ nhiệt trong tủ lạnh ra cho vào lò vi sóng hâm lại.

Lúc cô một nữa ăn thì thấy nó cũng không còn ngọt như hôm qua nữa.

Gần trưa, Lâm Miêu Miêu gọi điện cho cô: “Âm Âm, nói cho em một tin tốt. Thẩm Mộng bị lộ scandal rồi ~ đường ray trật rồi ~! Tối hôm qua lên hotsearch rồi ~ Hôn tiểu thịt tươi ~ Hotsearch đang bùng nổ rồi hahahaha!”

Tống Âm sửng sốt, không hiểu hỏi: “Đây… đây là tin tức tốt sao?”

Lâm Miêu Miêu giải thích với cô: “Cô ta dính phải scandal kiểu này, chắc hẳn sẽ biến mất trước mắt công chúng một thời gian. Bộ phim truyền hình mới của cô ta cũng không thể đóng nữa rồi, không phải là tốt cho em sao?”

Hai người cùng chung một công ty giải trí, Tống Âm có nghe nói Thẩm Mộng sắp quay bộ phim truyền hình <Y thuật>, rất nhiều lão làng trong bộ phim đó, nó lại còn được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết rất nổi tiếng, sau khi được công chiếu chắc chắn thứ hạng sẽ rất cao.

“Chị đã thảo luận với phía đạo diễn và nhà đầu tư rồi, vài ngày nữa là em có thể tham gia vào đoàn làm phim. Quay hai ba tháng là xong. Sau đó em có thể nghỉ ngơi vài tuần rồi quay <Gió xuân say mê> của đạo diễn Trần.”

Lâm Miêu Miễu đã sớm sắp xếp hợp lý: “Địa điểm qua là bệnh viện Đồng Hòa lớn nhất ở thành phố A chúng ta. Mỗi ngày em quay phim đều có thể về nhà để nghỉ ngơi.”

Bệnh viện Đồng Hòa… Cái tên này nghe quen quen.

Tống Âm cúp điện thoại, suy nghĩ một hồi, sau đó chợt nhớ ra…

Bệnh viện Đồng Hòa không phải là nơi Giang Tu Viễn làm việc sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi