*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Pinkie
Vân Thư nghỉ đông hơn một tháng, nhưng mà cô cũng không ở nhà quá lâu. Sau khi Vân Tùng đi ra ngoài làm việc thì, không quá hai ngày sau đó, Giang Tùy đã gọi điện thoại bảo cô tới chỗ anh, nói sợ cô ở nhà một mình sẽ nhàm chán.
Vân Thư cũng không vạch trần anh.
Lúc cô trở lại quán bar Qing thì mọi người trong quán đều đã nghỉ lễ, chỉ có một mình Giang Tùy nên trở nên trống vắng lạ thường.
Giang Tùy đem hành lý của cô lên lầu, sau đó đi ra sau bếp xào rau, Vân Thư nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Giang Tùy cười nói: “Đừng nhìn anh như vậy, bạn trai em vẫn rất lợi hại.”
Lời anh nói không phải nói dối, anh nấu ăn khá ngon, nhưng trước đó anh cảm thấy chuyện nấu ăn này quá phiền toái nên rất ít khi xuống bếp.
Giang Tùy làm món cá kho, sườn xào chua ngọt, cộng thêm một món canh, nhìn qua còn rất đẹp mắt.
Bưng đồ ăn lên bàn, Giang Tùy mới nói: “Anh sợ chú Vân Tùng vừa đi, em sẽ để mình nhịn đói, đừng lúc nào cũng luôn nghĩ anh xấu như vậy.”
Vân Tùng đi rồi, đúng là chuyện ăn uống Vân Thư chỉ ứng phó qua loa, có đôi khi nấu một lần để ăn cho cả ngày, hơn nữa lại khá nhạt nhẽo, vừa nhìn đã thấy không có dinh dưỡng gì.
Vân Thư cong môi, “Sao mà anh có thể biết em đang suy nghĩ gì?”
“Là anh nhìn em lớn lên, em nghĩ cái gì anh còn có thể không biết sao.”
“Lại ở cậy già mà lên mặt.”
Sau khi Vân Thư ngồi xuống, ăn một miếng sườn.
Vẻ mặt Giang Tùy chờ mong nhìn cô: “Thế nào, ăn ngon không?”
Vân Thư cố ý kéo dài âm điệu: “Cũng…… cũng không tệ.”
Dĩ nhiên đối với kết quả này, Giang Tùy không quá vừa lòng, “Cũng không tệ thôi sao?”
Không tệ còn được, sao còn thêm từ ‘cũng’, nói có vẻ miễn cưỡng như vậy, Giang Tùy ủy khuất nhìn cô.
Vân Thư nhịn không được phải bật cười thành tiếng.
“Ăn rất ngon, trả lời thế này đã được chưa ạ?”
“Được rồi, nhưng mà nếu như em không thêm mấy từ phía sau thì sẽ càng tốt hơn.”
Vân Thư lại nghiêm túc trả lời một lần nữa: “Ăn rất ngon.”
Bây giờ, hai người giống như hai đứa trẻ to xác vậy.
Mặc dù Giang Tùy cũng đang trong kỳ nghỉ, nhưng so với Vân Thư thì bận hơn rất nhiều. Sang năm anh tốt nghiệp, có một đống công việc lớn nhỏ phải làm.
Còn có những dự án khởi nghiệp lúc trước với bạn hợp tác của anh cũng muốn chính thức khởi động từ bây giờ. Thuê trụ sở, tuyển nhân viên, một loạt công việc cần phải tiến hành.
Mỗi buổi sáng, Vân Thư đều luyện nghe một chút, sau đó luyện đề, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài đi dạo nhưng cũng không có gì chuyện gì đặc biệt quan trọng.
Buổi chiều nọ.
Giang Tùy có việc đi ra ngoài, Vân Thư một mình ở trong quán.
Khi định ra ngoài mua đồ ăn thì gặp phải Giang Tuyền Minh ở cửa.
“Cháu chào chú!” Vân Thư lập tức chào hỏi, sau đó dẫn Giang Tuyền Minh vào quán.
Giang Tuyền Minh đã nghe người khác nói Giang Tùy mở quán bar Qing này, nhưng mà trước đó chưa từng nghe Giang Tùy nhắc qua, cho nên cố ý qua đây nhìn một chút.
Không nghĩ tới, ở chỗ này lại gặp được Vân Thư.
Vân Thư rót cho ông một ly nước ấm.
“Anh ấy có việc đi ra ngoài, chắc trễ một tí mới có thể trở về.” Cô giải thích.
Giang Tuyền Minh nhìn quanh một vòng trong phòng, sau đó nhìn về phía Vân Thư: “Hai đứa ở bên nhau đã bao lâu rồi?”
Vân Thư trả lời: “Nửa năm ạ.”
Giang Tuyền Minh nhìn qua vẫn rất cường thế và khôn khéo, nhưng mà tính tình không còn nóng nảy như trước nữa. Vân Thư còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp ông, ông rất hung dữ cãi nhau với Giang Tùy.
Giang Tuyền Minh vẫn cứng rắn nói như cũ: “Cháu với Tiểu Tùy không thích hợp, chú hy vọng cháu và nó có thể tách ra.”
Vân Thư còn chưa kịp mở miệng, thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng.
“Bố vẫn luôn tự cho là đúng như vậy.” Giang Tùy lạnh lùng nói.
Anh đi đến bên cạnh Vân Thư, kéo cô ra sau lưng bảo vệ.
“Bố chỉ vì muốn tốt cho con.”
Giang Tùy giễu cợt: “Bố chỉ muốn thỏa mãn chính bố, mặc kệ trước kia hay là hiện tại, trong lòng bố vĩnh viễn chỉ có chính bố mà thôi. Nếu như năm đó bố quan tâm mẹ nhiều hơn một chút, chắc chắn mẹ sẽ không ly hôn với bố.”
“Bố hy vọng con sống giống như bố, vậy con hỏi bố, kiếm tiền nhiều như vậy, bố thật sự vui vẻ sao?”
Giang Tuyền Minh bị anh hùng hổ nhìn chằm chằm, nhất thời muốn phản bác nhưng lại không thốt nên lời.
Ông không vui vẻ, ông biết rất rõ.
Sau khi ly hôn với Chu Trinh, ông đã nhanh chóng xây dựng gia đình mới, sau đó còn sinh một đứa con gái. Nhưng kết quả là, con gái vô cùng sợ hãi khi nói chuyện với ông, còn con trai thì luôn thái độ thù địch với ông.
Nhưng ông không cảm thấy mình sai ở chỗ nào, ông là một thương nhân, theo đuổi ích lợi thì có gì sai.
Giang Tùy lạnh lùng nói: “Đây là lần cuối cùng con nói với bố, nếu sau này bố còn muốn con gọi bố một tiếng bố thì đừng bao giờ nói những lời kia với cô ấy.”
Giang Tùy quay đầu nhìn Vân Thư: “Chúng ta đi lên.”
Giang Tùy dẫn Vân Thư về phòng, để lại một mình Giang Tuyền Minh đứng nơi đó.
Sống hơn phân nửa đời người, Giang Tuyền Minh mới phát hiện, chính mình trừ bỏ tiền, giống như cái gì cũng đều không có.
Trong phòng, Vân Thư lo lắng nhìn Giang Tùy đang im lặng.
Sau khi bình tĩnh một lúc, Giang Tùy mới hỏi cô: “Có phải vừa rồi đã dọa em rồi không?”
Vân Thư lắc đầu: “Không có.”
Vân Thư hỏi: “Sao anh lại trở về sớm như vậy, không phải nói là phải đến tối mới về sao?”
“Lo lắng em ở nhà một mình sẽ không ăn cơm cho tốt, nên trở về sớm một chút.”
Vân Thư chột dạ trốn tránh.
Giang Tùy thấy được vẻ mặt chột dạ của cô, mở miệng hỏi: “Có phải đã không ăn cơm?”
Vân Thư bĩu môi: “Vừa mới định đi ra ngoài mua……”. Sau đó thì gặp được Giang Tuyền Minh.
“Sau này, mặc kệ ông ấy nói gì thì em cũng đừng để trong lòng, có biết không?” Giang Tùy uy hiếp nhìn cô.
“Đã biết.” Vốn dĩ cô không phải không biết phản bác, chỉ là thời điểm muốn nói thì Giang Tùy đã trở lại, cũng chưa cho cô cơ hội mở miệng.
“Được rồi, dẫn em xuống ăn cơm.”
“Dạ, vâng.”
Lúc Giang Tùy nắm tay cô xuống lầu, thì Giang Tuyền Minh đã đi rồi.
Qua hai ngày, đột nhiên Chu Trinh lại Qing tìm anh.
Vân Thư cũng có ở đây, Chu Trinh nói: “Thư Thư, dì có chút việc muốn nói riêng với Tiểu Tùy một chút.”
Vân Thư ngoan ngoãn đáp: “Cháu đi ra sân sau tản bộ đây ạ.”
Cô vừa đi, Chu Trinh đã mở miệng nói: “Ngày hôm qua, đột nhiên bố con hẹn gặp mẹ, nói chuyện con và Vân Thư.”
Giang Tùy cắt ngang: “Mặc kệ hai người đồng ý hay không đồng ý thì đời này của con chính là, không phải em ấy thì không được.”
Chu Trinh bất đắc dĩ cười cười, “Con đừng vội, nghe mẹ nói xong đã. Bố con hỏi mẹ, mấy năm nay có phải chúng ta đã làm sai hay không, không nên đối xử gay gắt với con như vậy.”
Giang Tùy im lặng không nói.
“Đây cũng là lần đầu tiên mẹ và bố con bình tâm bình khí ngồi nói chuyện với nhau. Ông ấy nói rất nhiều, cũng có chút hối hận. Ông ấy nói ông ấy sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện của con và Vân Thư nữa, chỉ cần hai đứa vui vẻ là tốt rồi. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mẹ thấy bố con như vậy đó.”
Giang Tuyền Minh là cái người tự phụ đến tận xương tủy, có thể làm cho ông ấy hối hận, cũng thật sự là chuyện hiếm gặp.
Giang Tùy nhìn Chu Trinh một cái.
Chu Trinh nhẹ nhàng nói: “Mẹ cũng nên xin lỗi con, bất luận là mẹ hay Giang Tuyền Minh, chúng ta đều không có đủ tư cách làm cha mẹ……”
Nói xong, Chu Trinh lập tức rời đi.
Vân Thư từ sân sau trở lại, thấy Giang Tùy một mình ngồi ở chỗ kia.
Cô đi lại gần anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Dì đi rồi sao?”
Giang Tùy vươn tay ôm người chặt vào trong ngực.
Vân Thư không nói gì nữa, để mặc anh ôm chặt lấy mình.
Một lát sau, Giang Tùy cất giọng khàn khàn: “Thư Thư, cảm ơn em.”
“Cảm ơn em cái gì?”
“Vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Vân Thư cười khẽ: “Rõ ràng là anh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc em.”