CHI NHẤT VÔ NHỊ

Hiện tại Văn Dư bị thương nặng nên không thể theo sau ta từng giây từng phút, thế nên dù thân thể không tốt nhưng ta vẫn cầm vò rượu rồi trốn ra phía sau núi tìm thanh tịnh.

Vách đá dựng đứng, gió rét thổi ào ào, tuyết rơi dày làm cành thông trĩu xuống, phóng mắt ra xa cũng không nhìn thấy gì, thế nhưng đây là nơi ta thích đến nhất khi còn nhỏ. Nơi này ít người đặt chân tới, bản thân ta có thể thả lỏng trong chốc lát.

Ta nằm trên cành cây uống một ngụm rượu, chân khẽ đạp lên thân cây, nhìn cảnh tuyết rơi đầy trời. Ta dùng ngón tay ngưng thành khí bắn liên tiếp về phía núi làm từng mảng tuyết lớn rơi xuống.

Ta thấy thú vị, vừa ngồi dậy tính làm tiếp lần nữa thì nghe có người gọi tên mình. Ta cúi đầu thì thấy Trương Trường Hữu. Quần áo và đầu tóc hắn vương đầy tuyết, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Ta cười híp mắt, vỗ nhẹ lên cành cây ý bảo hắn đi lên.

Ta đang định đưa rượu cho hắn thì nghe hắn nói: "Chi Nhất, lúc ta tới thì thấy bá phụ đi đến viện của huynh."

Ta dừng một lát, sau đó tiếp tục đẩy rượu qua: "Vậy hả? Uống rượu không? Rượu này là do Văn Dư để người dùng hoa thông ủ suốt bốn tháng, nghe nói có tác dụng điều dưỡng thân thể. Mùi rất thơm, có điều hắn sợ ta uống nhiều nên chỉ mang theo một vò nhỏ."

"Chi Nhất, huynh không lo lắng sao?" Hắn cắt ngang lời ta.

Ta sửng sốt, có chút buồn cười hỏi lại: "Lo cái gì? Nếu phụ thân tìm ta, ta không có ở đấy thì phụ thân cũng sẽ rời đi. Nếu không phải tìm ta, ta ở đấy thì có ích gì?"

Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn nhất thời nghẹn lời. Ta uống một ngụm rượu rồi lại dựa người lên cây. Vò rượu trong tay ta lắc lư. Ta cười rồi nói tiếp: "Ngươi cho rằng ta nên lo lắng phụ thân sẽ giết Văn Dư, hoặc là lo Văn Dư sẽ rời bỏ ta?"

Hắn liếc mắt nhìn ta không nói một lời. Ta thở dài ném vò rượu trong tay cho hắn, tiếng động khiến một mảng tuyết rơi xuống: "Trường Hữu, phụ thân ta và sư phụ ngươi là bạn tốt, tính cách tất nhiên tương đồng. Bọn họ tự nhận là công chính ngay thẳng, đương nhiên sẽ không làm gì ảnh hưởng đến tu dưỡng. Còn Văn Dư, nếu hắn chỉ vì vài câu nói của phụ thân mà rời bỏ ta thì dù hôm nay phụ thân không tới, ngày sau cũng sẽ có người khác tới. Huống hồ ta biết rõ Văn Dư là người như thế nào."

"Vậy huynh không lo lắng bá phụ sẽ nói gì với Văn Dư sao?"

"Nói cái gì? À, ta đoán nếu lần này phụ thân đến là để gặp Văn Dư, hẳn sẽ nhắc đến chuyện ta vì Văn Dư mà ngỗ nghịch với phụ thân, hoặc là nói ta về sau sẽ phải chịu nhiều lời chỉ trích vì hắn."

"Không lẽ huynh không để ý chút nào?"

"Ta để ý chứ, ta để ý phụ thân kể không đủ tường tận chuyện ta ngỗ nghịch, hay chỉ nói chuyện ngày sau ta có thể chịu nhiều lời chỉ trích quá qua loa."

"Cái... Cái gì?"

Ta dứt lời thì thấy Trương Trường Hữu có vẻ hơi kinh ngạc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Tâm tư hắn trong sáng, làm người ngay thẳng đơn thuần, trong thời gian ngắn tất nhiên không hiểu được ta nghĩ gì. Ta ngoắc tay bảo hắn ném vò rượu tới rồi nói tiếp:

"Ta chỉ mong phụ thân kể toàn bộ những việc ta làm vì Văn Dư cho Văn Dư nghe, nói càng đáng thương càng tốt."

"Vì sao? Những việc chúng ta làm vì đối phương vốn không cần phải nói ra, vì sao huynh lại muốn người khác thêm mắm dặm muối, càng khiến đối phương thêm đau lòng?" Trương Trường Hữu không thể tin được, dường như không hiểu vì sao ta phải làm như vậy.

Ta uống một ngụm rượu, cười thành tiếng: "Để ta thấy hắn yêu ta nhiều hơn ba phần chứ sao."

"Văn Dư vì huynh mà sống chết cũng không màng, chẳng lẽ còn chưa đủ yêu huynh?"

Xem đi, hắn chính là người ngay thẳng như vậy, dù thích ta nhưng không vì thế mà hạ thấp kẻ khác. Ta liếc mắt nhìn hắn, tùy ý nói:

"Trong ái tình ta vốn là người có lòng tham không đáy. Ta cần thấy hắn thời thời khắc khắc yêu ta nhiều hơn ba phần, nếu không thời gian đằng đẵng về sau sao chịu nổi năm tháng mài mòn? Mà ta dù chỉ bỏ ra một phần nhưng cũng muốn nói là mười phần, tốt nhất là có thể khiến hắn đáp trả ta trăm phần."

Ta gối lên cánh tay nhìn bầu trời xám xịt, hình như có ánh nắng lấp ló xuyên qua đám mây, thế nhưng chỉ chút ánh sáng này cũng khiến cả người ta cảm thấy ấm áp. Ta nghiêng đầu nhìn Trương Trường Hữu. Sau khi ta nói xong hắn vẫn luôn im lặng. Hiện tại ta nhìn hắn, hắn như mới bừng tỉnh: "Vì sao phải nói với ta những lời này?"

"Không phải ngươi hỏi ta à?"

"Vậy vì sao phải nói bản thân thành người ích kỷ như vậy?" Hắn nhìn ta.

"Ta căn bản chính là người ích kỷ như vậy." Ta trả lời. Hắn lại bật cười thành tiếng.

"Nếu huynh là người ích kỷ chỉ biết có bản thân, không màng đến người kia, ngày Văn Dư rơi xuống vực, vì sao gương mặt huynh khi đó trông còn rét lạnh hơn cả trời đông băng giá, không những thế còn chống đối bá phụ? Vì sao mỗi khi nói chuyện với ta, lần nào huynh cũng quyết đẩy ta ra ngoài, không chừa cho ta một con đường sống? Vì sao lại hạ thấp bản thân như vậy, sau đó cố tình nói cho ta nghe?"

Hắn cứ chất vấn từng câu từng chữ, sau đó không đợi ta lên tiếng đã phi thân đến cành cây ta đang ngồi. Ta theo bản năng thu chân lại, hắn khom người tới gần ta, dường như bị gió thổi nên hai mắt đỏ ửng...

"Chi Nhất, nể tình huynh và ta quen biết đã nhiều năm, lúc ta khẩn cầu huynh, huynh có thể đưa mắt nhìn ta một lần không?"

Có lẽ là vì lạnh nên giọng hắn vô cùng run rẩy. Ta không cười nữa, trả lời một câu:

"Được."

"Chi Nhất, lúc huynh nhìn ta, trong lòng huynh lại nghĩ đến những chuyện khác."

"Không phải."

"Vậy lúc huynh nhìn ta, vì sao hai mắt huynh lại trống rỗng?"

Hắn khàn giọng hỏi ta. Ta nhắm mắt rồi đưa tay lên che mắt hắn. Có dòng nước ấm chảy xuống lòng bàn tay ta. Ta từ từ nhẹ giọng nói: "Trường Hữu, ngươi và ta không cùng một loại người. Trong lòng ngươi có tình yêu rộng lớn, có giang hồ có thiên hạ, nhưng ta quả thật chính là người hẹp hòi như vậy. Trong lòng ta chỉ tham luyến tình ái vụn vặn, ngươi thật sự không nên phí tâm tư vì ta."

Dứt lời, ta nhét vò rượu vào ngực hắn, sau đó phi thân xuống đất. Trường Hữu cho rằng ta nói những lời này là để hắn hết hy vọng, kỳ thật không phải. Ta vốn chính là người như vậy, từ lúc sinh ra đến khi chết đi ích kỷ đến tận cùng. Chỉ là không ai tin có kẻ ích kỷ đến thế, đến người thân cận nhất cũng muốn chiếm ba phần lợi. Trong quá khứ ta không tin Văn Dư nên không dám để ý. Hiện tại dù ta tin Văn Dư, tin hắn có thể vì ta mà không màng sống chết, thế nhưng bản tính của ta vẫn khó có thể thay đổi, không những thế còn chỉ biết tăng thêm thủ đoạn. Buông tha chính mình đâu có nghĩa là sẽ không vây khốn kẻ khác.

Ta đi về phía trước hai bước sau đó dừng lại, quay người nhìn Trương Trường Hữu. Hắn ngồi trên cây uống từng ngụm rượu. Bóng cây trùng điệp, bóng người tịch liêu. Nhất thời ta lại thấy hoảng hốt, không biết bản thân làm vậy là đúng hay là sai.

Lời tác giả: Bất ngờ chưa? Giang sơn dễ đổi, thứ thay đổi là tính tình quật cường, cảm xúc oán giận; bản tính khó dời, thứ không thay đổi chính là ham muốn khống chế, tính độc chiếm và ích kỷ. Trường Hữu không thích hợp với Chi Nhất, trong lòng hắn bản chất con người là tốt đẹp, vì thế người hắn yêu là Chi Nhất trong tưởng tượng của hắn. Văn Dư thì khác, hắn biết Chi Nhất như vậy nhưng chỉ đau lòng vì Chi Nhất trở thành như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi