CHỈ TÂM NHƯ THỦY

Liên tiếp mấy ngày, Tống Lăng không hề gặp An Nhi và Như Tuyết, ngược lại cữu cữu của Tống Võ liên tục có động thái, đầu tiên là bỏ cũ thay mới đạp đổ lão tướng, trắng trợn lôi kéo nhân tài từ dân gian, cữu cữu của Tống Võ là Bình nam hầu cha truyền con nối theo nhiều đời, quyền cao chức trọng, chiếm giữa biên giới An Khê, cũng có thể xem là chư hầu một phương. Tuyệt đối không thể khinh thường.

Tống Lăng cũng không phải kẻ tầm thường, trên triều nhiều lần vạch tội bè cánh của ngũ hoàng tử, nhưng nhiều lần đều bị Thánh Vũ đế bác bỏ, Tống Lăng biết Thánh Vũ đế đã sớm có bất mãn với hắn, mới có thể chèn ép thế lực của hắn, trong lòng hắn đầy căm giận, Tống Lăng từng lãnh binh cũng có thể xem là một võ tướng, chiến sự ở biên cương lúc trước đã từng lập nhiều lần chiến công, trong tay có mấy phần binh quyền. Sau đó xếp thế lực của mình vào kinh thành, vốn hắn làm vậy cũng chỉ để tự vệ, nhưng lời nói của Như Tuyết cứ giống như rắn độc, độc tính gắt gao chiếm lấy tâm tư hắn.

Tống gia gia học uyên thâm, Thánh Vũ đế cũng là một thân võ công cao cường nội lực thâm hậu, mặc dù đã gần bốn mươi tuổi vẫn cường tráng khôn khéo như cũ, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không sánh được, nếu phải đợi phụ hoàng chết rồi hắn mới danh chính ngôn thuận đăng cơ, chỉ sợ còn phải đợi thêm bốn mươi năm, trong khoảng thời gian bốn mươi năm này không biết bao nhiêu biến cố nữa sẽ xảy ra. Đột nhiên Tống Lăng cảm thấy, hiện tại nên bồi dưỡng một ít chó săn.

“Đàm Ảnh!” Tống Lăng gọi tâm phúc của mình.

“Chủ nhân.” Một bóng người quỷ mị yên lặng suất hiện trong phòng.

“Đi gọi Liên Như Tuyết đến đây.”

“Vâng.”

Đàm Ảnh làm việc luôn gọn gàng sạch sẽ, trong chốc lát Liên Như Tuyết đã xuất hiện trước mặt hắn, vẫn như trước một thân trắng như tuyết, bình thản mà thanh lệ.

“Ngươi thật tâm muốn giúp ta?” Tống Lăng lạnh lùng nhìn y.

“Đúng.”

“Vì sao?”

Liên Như Tuyết cười, lãnh nhược băng sương tiếu nhan thượng (đại ý: trên gương mặt lạnh lùng mang theo nét tươi cười =] nhưng để nguyên văn hay hơn.) lại mang theo một tia quyến rũ: “Ta thích ngươi.”

“Thật?” Tống Lăng mặt vô biểu tình nắm lấy cằm y: “Nói sự thật đi.”

Liên Như Tuyết vẫn cười: “Bởi vì ta muốn giết một người.”

“Là ai?”

Biểu tình Liên Như Tuyết đột nhiên trở nên dữ tợn: “Là phụ hoàng ngươi!”

Tống Lăng nhẹ nhàng buông ra cằm dưới của y: “Vậy ta cho ngươi một cơ hội.” Dứt lời, đưa cho y một tấm thiệp.

Liên Như Tuyết tiếp nhận, cẩn thận nhìn.

“Năm nay thi điện (kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì), ta muốn ngươi đỗ trạng nguyên. Có điều, không thể lấy thân phận môn sinh của thái tử.”

Liên Như Tuyết nở  nụ cười, cười càng lạnh lẽo: “Như ngài mong muốn.”

“Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất!”

Liên Như Tuyết ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Ta sẽ khong thua.” Dứt lời, phất tay áo cười dài rời đi.

Nhìn bóng lưng Liên Như Tuyết, Đàm Ảnh lộ ra biểu tình lo lắng.

“Đàm Ảnh.”

“Chủ nhân.”

“Năm đó là ngươi tiến cử Liên Như Tuyết vào phủ?”

“Đúng vậy.”

“Y là người như thế nào?”

“Năm đó y suýt chết bên ngoài, thuộc hạ thấy y có mấy phần tài trí, mới….”

“Đàm Ảnh, không nên gạt ta.”

“Thuộc hạ…”

“Ngươi là thuộc hạ ta tính nhiệm nhất.” Tống LĂng lạnh lùng nhìn hắn, tựa như có thể nhìn thấu hắn.

“Chủ nhân, thuộc hạ không thể nói.” Trên trán Đàm Ảnh không ngừng đổ mồ hôi hột.

“Quỳ xuống.”

Đàm Ảnh thuần phục quỳ xuống trước mặt hắn.

“Khi nào có thể nói, lúc đó mới có thể đứng lên.” Mặt vô biểu tình vức lại một câu, lạnh lùng rời đi.

****Ta là phân cách tuyến xênh đẹp****

Ba ngày sau, thi điện đã có kết quả, không ngoài dự đoán, Liên Như Tuyết đoạt giải nhất, tài trí cùng mị lực của y thuyết phục không ít chúng thần, ngay cả hoàng đế cũng không ngừng tán thưởng. Còn có một bất ngờ nho nhỏ chính là người đoạt giải bảng nhãn chính là Tần Trục Phong thế tử của Đại Lý Tần vương gia,Khi Trục Phong mặc áo choàng đỏ thẫm nháy nháy mắt với Tống Lăng, Tống Lăng muốn tiến lên đánh hắn.

Kết thúc Quỳnh Lâm yến, Trục Phong nhanh chống chay đến trước mặt hắn, chờ không kịp nói: “Có thể mang ta đến gặp An Nhi không?”

“Ân?”

“Đại ca! Không phải ngươi quên rồi chứ?!” Trục Phong khoa trương nói: “Là ngươi nói, nếu muốn gặp An Nhi, thì phải tịnh thân làm thái giám hoặc đỗ bảng nhãn, bây giờ ta đã là bảng nhãn rồi! Đủ học thức uyên thâm rồi chứ?”

Tống Lăng ngẩn ra, bất quá hắn chỉ muốn lừa Trục Phong, chỉ thuận miệng nói, không nghĩ đến hắn thật sự vì An Nhi mà thi đậu bảng nhãn? Đáy lòng có mấy phần kinh ngạc, còn có mấy phần cảm động, cái tên tiểu tử ngốc này, có thể vì An Nhi làm đến nước này?! Ngay sau đó gật gật đầu nói: “Ta sẽ tiến cử ngươi làm Thái phó. Nhớ kỹ, trước mặt phụ hoàng, vạn điều cẩn trọng.”

Trục Phong hết sức vui mừng, vui vẻ chạy đi mất, lưu lại Tống Lăng không biết đang vui hay buồn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi