CHỈ TÂM NHƯ THỦY

“Tần Trục Phong!” Ngoài cửa vang lên thanh âm Tần Khanh.

Trục Phong cả kinh, đặt An Nhi lên giường: “Ngươi đừng ra ngoài.”

“Không.” An Nhi nắm chặc vạt áo hắn: “Ta cùng ngươi.”

Trục Phong ngẩn người, chậm rãi gật đầu.

Tần Khanh ôm bài vị phụ vương, quỳ ở trước cửa, sau lưng nàng chính là Nam Cung một thân tử y.

“Khanh Nhi, ngươi làm vậy là ý gì?” Trục Phong trầm mặt, khó khăn lắm mới bỏ xuống được mối thù gia tộc, không chút cố kỵ cùng An Nhi bên nhau, Khanh Nhi như vậy rốt cuộc có ý đồ gì?

“Ta có ý gì? Ca ngươi thật sự không biết?” Tần Khanh cười nhạt.

“Tần đại ca….” Nam Cung ôn nhu kêu một tiếng, nước mắt tràn mi.

“Ca, Tần gia ta không chưa nổi người này!” Tần Khanh lạnh lùng nhìn An Nhi.

“Khanh Nhi! Ta không cho phép ngươi nói như vậy!”

Tần Khanh cười nhạt: “Vậy ngươi muốn ta nói như thế nào?”

Trục Phong thở dài: “Khanh Nhi, vô luận như thế nào ta nhất định phải cùng một chỗ với An Nhi, không có hắn, ta không sống được. Nam Cung muội muội, là ta có lỗi với ngươi.”

Nam Cung che mặt nức nở.

“Ca!” Tần Khanh giận dử: “Được, Được! Phụ vương, Tề ca! Cái ngươi thấy không!” Trong nháy mắt lại trở nên hung ác: “Ngươi muốn cùng y? Được, như vậy lập tức giết ta, dẫm lên xác ta mà đi!”

“Khanh Nhi!”

Tần Khanh rút kiếm bên hông ra đặt lên cổ nàng.

“DỪng tay!” An Nhi vẫn luôn trầm mặt đột nhiên lên tiếng.

Tần Khanh lạnh lùng nhìn y.

An Nhi thở dài: “Ngươi chết, Trục Phong ca ca sẽ áy náy cả đời.”

Tần Khanh cười nhạt: “Ta chính là muốn hắn nhớ cả đời! Nhớ phụ vương hắn, muội muội hắn là do ai hại chết!”

“Khanh Nhi!” Một thanh âm già nua vang lên, Tần lão phu nhân được gia đầy nâng run rẩy đi tới.

“Nương!” Tần Khanh và Trục Phong đồng thanh gọi.

“Khanh Nhi! Không nên ép ca ca ngươi.” Lão phu nhân mặt đày nước mắt.

“Ta ép hắn?” Tần khanh cười dử tợn: “Là hắn ép Tần gia!”

An Nhi đứng bên người Trục Phong, ngơ ngác nhìn hai người cúi đầu xuống.

Tần Khanh quyết tâm cuối cùng đâm một kiếm về phía An Nhi.

An Nhi không biết võ công, lại vừa mới khỏi bệnh thân thể mềm nhũn làm sau tránh được? Trục Phong cách An Nhi gần nhất, lập tức nóng nảy một chưởng đẩy Tần Khanh ra, một chưởng này ra tay tàn nhẫn đánh Tần Khanh lão đảo thẳng đến trên người mẫu thân. Tần Khanh bị đánh đến đầu óc choáng váng, trong lòng giận dử còn chưa kịp quát mắt đã nghe thấy một tiếng hét thảm, ngẩng đầy mới thấy kiếm trong tay nàng đang đâm vào ngực nương!

“Nương!” Trục Phong cả kinh thất sắc.

Tần Khanh sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, đột nhiên từ trong cổ họng phát ra tiếng rào như dã thú, xoay tay cầm kiếm đâm vào cổ mình!

“Tần cô nương!” Nam Cung sợ hãi kêu.

“Khanh Nhi!” Trục Phong trong nháy mắt chỉ thấy thiên địa biến sắc….

An Nhi kinh ngạc đứng sau lưng hắn, nhìn nam nhân bi thương kia, một loại bi thương tuyệt vọng xông lên đầu, An Nhi biết, trước khi chết Tần Khanh đã oán độc nguyền rủa bọn họ.

Tin dử tang sự của Tần gia cùng đại binh Tần đế áp cảnh lần lượt truyền tới.

Một ngày một đêm Trục Phong kéo lê thân thể mệt mỏi về phòng. An Nhi vẫn còn ở, nằm trên thư án ngủ say.

Trục Phong cuời một tiếng, cởi áo khoác xuống đắp lên người y, rón rén lui ra ngoài.

Lão Quản gia phục vụ ngoài cửa, nhìn thấy hắn lập tức nghênh đón: “Tiểu vương gia đã trở lại?”

Trục Phong đặt ngón tay trên môi, làm động tác im lặng.

Lão quản gia hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi đi làm một ít đồ ăn thanh đạm, An Nhi tỉnh khẳng định sẽ đói.”

Lão quản gia cười nhạt: “Ta ở Tần gia một đời, không phục vụ nổi cái thứ hồ ly tinh kia!”

“Ngươi….” Trục Phong nhẫn nhịn không phát tác, dù sao lão quản gia cũng làm ở đây mấy thập niên, từ nhỏ nhìn Trục Phong lớn lên, huống chi ông hận hắn và An Nhi cũng là việc hiển nhiên. Trục Phong thở dài, tự mình đến trù phòng lấy cháo trắng và một ít điểm tâm mang vào thư phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi