CHỈ TÂM NHƯ THỦY

Trở về từ Phụng Vẫn Sơn, Thánh Vũ đế càng yêu thương An Nhi tột đỉnh, ngay cả việt vật vảnh cũng phải đích thân làm, từ lần đó, thời điểm sinh tử bày tỏ đáy lòng hai người càng thêm quấn quít ngọt ngào.

Ngày dần dần lạnh, phong điệp tung bay.

An Nhi ngồi bên trong Ân Chu Uyển, một mảnh hồng điệp rơi xuống, cực kỳ giống ánh nắng chiều.

An Nhi nhặt hồng điệp lên, si ngốc nhìn tâm hồn bay đến một nói khác rất xa.

“Thanh Chỉ.” Thao Thiết xuất hiện trước mắt An Nhi.

An Nhi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng chạy đến nắm lấy tay áo hắn: “Ngươi sao lại tới đây?”

Thao Thiết mỉm cười: “Phong nhi bảo ta đến xem ngươi một chút.”

An Nhi cắn cắn môi, lại nghĩ tới ba ba, trong đầu cảm xúc ngổn ngang: “Ba có khỏe không?”

“Rất tốt.”

An Nhi trầm mặc, trong đầu không biết vui hay buồn.

“Hắn rất nhớ ngươi.”

Ai Nhi cuối đầu, hồi lâu mới ngượng ngùng nói: “Ba có vui không?”

“Hắn không vui sướng.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi.” Thao Thiết bình tĩnh nhìn An Nhi, thậm chí có chút lãnh khóc.

“Ta….”

“Ban đầu người quá ích kỷ.”

“LÀ ta không tốt, là do năm đó ta quá tự do phóng khoáng.” Trong đầu An Nhi dâng lên gợn sóng mãnh liệt. Nhớ đến lúc trước, chỉ vì muốn chiếm đoạt ba bên người, dùng thủ đoạn dồn ba đến tuyệt cảnh, Thanh Chỉ biết mình ích kỷ lợi dụng ba ba, Thanh Chỉ biết ba sẽ không giận mình. Thời điểm Thanh Chỉ từ trên lầu nhảy xuống, trong lòng Thanh Chỉ vẫn còn suy nghĩ, chỉ có thể dùng loại phương thức quyết tuyệt này mới có thể trở thành đều duy nhất trong lòng ba… Vừa nghĩ vành mắt An Nhi liền đỏ lên.

Thao Thiết nhìn y, nhẹ nhàng đưa đến một cái khăn: “Phong nhi nói chỉ hy ngươi được hạnh phúc.”

An Nhi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang nước mắt lên cười nói: “Thật, ta rất hạnh phúc.”

Thao Thiết khẽ gật đầu, cười ôn nhu.

An Nhi đột nhiên nhớ đến Liên Như Tuyết, thiếu niên áo trắng vì yêu mà điên cuồng: “Đúng rồi, linh hồn Liên Như Tuyết, ngươi mang đi sao?”

Thao Thiết gật đầu.

“Ngươi có thể để hắn trở lại sao?”

Thao Thiết nhíu mày: “Đay là điều kiện hắn khế ước cùng ta, ta cứu Đàm Ảnh, linh hồn của hắn thuộc về ta.”

An Nhi không nói thêm gì nữa, chẳng qua cuối thấp đầu nhìn hồng điệp đầy đất.

Thao Thiết nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai y, cười rất ôn nhu: “Thật ra thì, Như Tuyết chỉ là một hafit ử làm người ta đau lòng….”

An Nhi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.

Khuôn mặt hàn băng ngàn năm không đổi của Thao Thiết, lúc này lại lóe lên tia đỏ nhạt, vội vàng che giấu nói: “Hắn bất quá có mấy phần giống Phong nhi mà thôi.”

An Nhi nghiêng đầu nhìn hắn, cười đầu xấu xa.

Thao Thiết vừa giận vừa xấu hổ, vội vàng kín đáo đưa cho An Nhi một tấm hình, là Lâm Phong và Diệp Tiêu, hai người ở Hương Sơn cười thật ngọt ngào: “Ba ngươi đưa cho ngươi!” Dứt lời xoay người rời đi, lại bị An Nhi gọi lại: “Đi gấp như vậy làm gì? Cùng ta nói thêm chút chuyện về ba đi.”

Thao Thiết lắc đầu một cái: “Ta còn có việc.”

“Đại sự?” An Nhi bỉu môi nói.

Thao Thiết bị y dây dưa không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn thành thật khai báo: “Ta đến Phụng Vẫn Sơn đón Như Tuyết.”

An Nhi gật đầu.

===== Ta là phân cách tuyến đáng eo=====

Tên Phụng Vẫn Sơn.

Đàm Ảnh ngồi trên ghế đá nhìn bàn cờ sửng sờ.

Trần thái y đứng ngoài cửa nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn hồi lâu, âm thầm thở dài.

Đàm Ảnh cả kinh kêu một tiếng: “Ông ngoại.” Vội vàng đứng lên làm lật bàn cờ, quân cờ trắng đen nhanh chống rơi đầy đất.

“Gió lên rồi, đừng để cảm lạnh.”

Đàm Ảnh vội vàng gật đầu, luống cuống tay chân nhặt cờ trên đất che giấu tâm tư hỗn loạn.

“Tống Lăng ở dưới chân núi, chờ ngươi đã ba tháng.”

“Ngài bảo hắn trở về đi.” Tay Đàm Ảnh run lên một cái, thanh âm hắn như cầu khẩn.

“Hài tử ngốc, tội gì phải vậy? Ngươi không quên được hắn.”

“Ông ngoại, ta có thể quên, ta thật sự có thể, chỉ cần cho ta thêm một ít thời gian….” Đàm Ảnh khẩn cầu nói.

Trần thái y đau lòng xoa đầu y than thở nói: “Hài tử ngốc, tội gì phải vậy, nếu ngươi thích hắn, thì sao phải hành hạ mình như vậy?”

“Ta… Ta không nên thích hắn, là Tống gia hại chết nương, huống hồ nếu không pahir tại ta Tuyết Tuyết sẽ không chết, ta cùng hắn là nghiệt duyên, ta còn mặt mũi nào cùng một chỗ với Tống LĂng?” Kình phong thổi lên mặt Đàm Ảnh, trong mắt nhiều thêm một mạt lạnh như băng.

“Yêu vốn chính là môt gánh nặng.” Trần thái y thương tiếc lau sạch nước mắt trên mặt Đàm Ảnh: “Hài tử ngoan, hận thù chủa Tống giam đến đời ông ngoại xem như đã kết thúc, điều tiếc nuối nhất đời này của ông ngoại không muốn để lại cho chác ngươi…”

“Ông ngoại….”

“Tuyết Tuyết yêu ngươi, vô cùng vô cùng yêu ngươi, nếu như hắn còn nhất định không nở để ngươi khó xử như vậy.”

“Ông ngoại ngài không cần khuyên ta, Tuyết Tuyết là vì ta mà chết, ngài bảo ta làm sao yên tâm thoải mái đối mắt với Tống Lăng? Ông ngoại, cầu ngài đừng khuyên ta nữa, nếu như ngài thật sự muốn tốt cho ta thì đừng nhắc hắn trước mặt ta nữa, để ta nhanh quên hắn đi….” Trong mắt Đàm Ảnh đều là đau thương tuyệt vọng.

“Hài tử ngốc, ngươi cũng biết, mạng ngươi là Tuyết Tuyết cho, ngươi cả đời cứ như vậy, Tuyết Tuyết đe hy vọng cho ngươi, hắn muốn ngươi hạnh phúc, hắn muốn ngươi đem hạnh phúc của ngươi và hắn cùng nhau chộp lấy, ngươi cứ như cái xác biết đi không sợ phụ lòng Tuyết Tuyết sao?”

“Ông ngoại…” Đàm Ảnh khóc, khóc không thành tiếng.

Trần thái y ôm Đàm Ảnh thật chặc, từng cái vỗ nhẹ lên lưng hắn, tựa như an ủi hài tử không ràng thế sự trong lòng.

Bọn họ không nhìn thấy, thân ảnh xa xa ẩn trong rừng hồng diệp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi