CHỈ TÂM NHƯ THỦY

Tiết trời cuối thu, Mãn cung Hồng Diệp như máu rơi lả tả đầy thê lương.

Thánh Vũ đế đẩy nữ nhân trước mặt ra, đã ba ngày, An nhi, hài tử của ta…… Cho dù hàng đêm sênh ca hợp hoan đồi trụy cũng không thể kìm nén tâm tư quỷ dị mà hỗn loạn kia. Biết rõ là mình không nên gặp y, nhưng lại một mực muốn nhìn thấy, nếu như, y không phải nhi tử thân sinh của mình thì tốt biết bao nhiêu….

“Bệ hạ nhìn Hồng Diệp kìa, thật sự so với hoa còn tươi đẹp hơn ba phần.” Ngón tay ngọc ngà của mỹ nhân chỉ vào Hồng Diệp bay đầy trời, gương mặt cười tựa như hoa. 

“Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà

Bạch vân sinh xử hữu nhân gia

Đình xa tọa ái phong lâm vãn

Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa.ˮ (đoạn thơ này ở chương 4 bạn Vũ đã chú thích rồi nên mình không nhắc lại nữa.)

Thánh Vũ đế cố ý hay vô tình ngâm ra bài thơ, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt thanh thuần sạch sẽ đáng yêu.

“Bệ hạ, thơ hay.” 

“Bài thơ này không phải trẫm làm.” Thánh Vũ đế nhếch môi tạo thành một nụ cười, “Tuổi còn nhỏ lại có tài hoa hơn người, thật là hiếm thấy a.”

Mỹ nhân nhìn Thánh Vũ đế, thuận thế dong thuyền.

“Ngươi có biết Thất hoàng tử Tống An?”

“Nô tì biết.” 

Thánh Vũ đế nở nụ cười, phủ thêm áo khoác, nhanh chân rời khỏi phòng.

Nhạn Linh cung, gió thu xào xạc, cỏ dại trước cửa cơ hồ muốn cao qua khỏi đầu gối.

Thánh Vũ đế nhíu nhíu mày, thật đúng là người đi trà lạnh, nhớ lúc trước Yến gia đắc thế, phong cảnh nơi này phồn hoa cỡ nào, ngay cả Tê Nô của hoàng hậu cũng không sánh bằng, nay Yến gia suy tàn, nơi này cũng trở nên quạnh quẽ. Quả thật là nhất thế vô tình đế vương gia.

Trong cung truyền ra tiếng khóc thút thít của tiểu cung nữ xen lẫn vài tiếng quát mắng. 

“Đáng đời! Là ngươi tự chuốc lấy nhục!? Thủ Dương Sâm kia có bao nhiêu trân quý, ngươi nói muốn thì liền đến tay sao?” Âm thanh lanh lảnh cay nghiệt của tiểu thái giám truyền vào tai Thánh Vũ đế.

“Bệnh….. Bệnh của điện hạ rất nguy hiểm sao có thể tiếp tục kéo dài được? Vốn bệnh của điện hạ đã khó chữa, hàng năm gần đến mùa đông ngự y viện đã đưa dược đến từ lâu, sớm đã thành lệ, năm nay chậm chạp không chịu đưa đến, ngay cả ta đến lấy cũng không chịu đưa…..”

“Ngươi thì biết cái gì! Chỉ có ngươi không có mắt mới xem hắn là chủ nhân, còn cho rằng theo hắn có thể ngẩng cao đầu?”

“Ai nói không thể?” Thánh Vũ đế bước vào. 

“Bệ hạ!” Tiểu thái giám chua ngoa kia bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu.

Thánh Vũ đế đi đến trước mặt cung nữ kia: “Ngươi tên gì?”

“Nô tì tên Bích Châu.”

“Bích Châu, ngươi qua đây, trẫm niệm tình ngươi chân tâm hộ chủ phong ngươi làm quý nhân*, quan hàng tam phẩm, đồ ăn thức uống sinh hoạt hàng ngày của Thất hoàng tử do ngươi phụ trách.” 

*贵人: Quý nhân ở đây không phải là bậc của cung phi mà là nữ quan trong hoàng cung thời xưa

“Bích Châu tạ chủ long ân!”

Thánh Vũ đế xoay người nhìn tên thái giám kia, nhấc chân đá tên kia một cái làm hắn té ngã ra đất, “Đồ hỗn trướng, chủ tử là để cho ngươi lăng mạ? Kéo xuống, loạn côn đánh chết tên cẩu nô tài không có mắt này cho ta!”

Thân thể tiểu thái giám kia không ngừng run rẩy đáng thương, một câu nói hoàn chỉnh còn chưa kịp thốt ra đã bị thị vệ lôi ra ngoài, chỉ nghe hắn nghẹn ngào thét lên hai tiếng liền bị bịt kín miệng, chỉ còn lại thanh âm gậy đánh vào da thịt ám ách càng khiến lòng người run sợ.

Bích Châu run rẩy không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng không chút độ ấm của Thánh Vũ đế vang lên bên tai: “Ai không cho ngươi Thủ Dương Sâm?” 

Bích Châu nhỏ giọng nói: “Trương công công Trưởng quản thái y viện.”

“Bảo hắn lấy hết tất cả Thủ Dương Sâm trong thái y viện quỳ mang đến đây.”

Thanh Chỉ nằm trên giường, ngực khó chịu đến lợi hại, cơ hồ thở cũng cảm thấy đau, thần trí mơ màng, môi khô đến nứt ra, sợ là đã chảy máu.

Một bàn tay to lớn xoa trán y, nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu như gió mát, một dòng nước ngọt ngào đưa đến bên môi y, Thanh Chỉ tham lam mở ra cái miệng nhỏ.

Thanh Vũ đế thở dài, nhẹ nhàng hôn lên trán y, chăm chú ôm y vào trong ngực. Nhìn An nhi yếu đuối vô lực nằm trên giường tựa như muốn tan theo cơn gió nhẹ mới lướt qua, tâm hắn như bị treo lên, hài tử yếu đuối kia, gầy đến mức cơ thể không còn được mấy lạng thịt, ngoan ngoãn nằm trên khuỷu tay mình tựa như một con mèo làm người ta thương tiếc không thôi. Thánh Vũ đế không khỏi phiền muộn, lúc trước vì sao mình lại nhẫn tâm dồn y vào chỗ chết?!

Bích Châu mang thuốc đến, cẩn thận từng li từng tí uy thuốc vào miệng Thanh Chỉ, Thanh Chỉ nhăn lại đôi lông mày nho nhỏ, gắt gao cắn răng.

“Để trẫm.” Thánh Vũ đế nhận lấy thuốc, dịu dàng nói: “Ngoan, mở miệng.”

Thanh Chỉ thần trí không rõ ràng hờn giận vùi đầu vào ngực Thành Vũ đế, “Không…… đắng…..” 

“Ngoan! Thuốc đắng dã tật.” Thánh Vũ đến hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ dành hài tử, Thanh Chỉ không chịu uống thuốc, chỉ có thể khó chịu, nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn vì thống khổ mà trắng bệch, lòng Thánh Vũ đế đau thắt từng cơn, liền vươn tay kéo khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng ra nắm lấy cằm y nói: “Nhất định phải uống!” Nói xong liền cầm chén thuốc lên muốn rót vào miệng y, thấy vậy Bích Châu sợ hãi đến hoa dung thất sắc, “Bệ hạ! Thuốc còn rất nóng a!”

Thánh Vũ đế ngẩn ra, chậm rãi đưa chén thuốc lên miệng mình, hớp một ngụm lớn ngậm vào miệng, đến khi độ ấm vừa đủ mới kề lên môi Thanh Chỉ.

Thanh Chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy một luồng chất lỏng cay đắng tiến vào, y liền muốn nhổ ra, nhưng cằm bị nắm lấy gắt gao.

Uống thuốc xong, Thánh Vũ đế nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ của Thanh Chỉ, lấy chén nước đường đưa đến bên môi y. Thanh Chỉ mở miệng nhỏ uống hai ngụm, lông mày nhíu chặt mới hơi dãn ra, tiếp tục mơ màng ngủ.

Thánh Vũ đế nở nụ cười, cởi áo choàng vàng óng ánh bao lấy Thanh Chỉ, quay đầu dặn dò Bích Châu: “Ngươi đến Ân Chu Uyển, hầu hạ bên người An nhi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi