CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Hoa Tưởng Dung đang tức giận, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của Giang Sách lại quay người lại, mỉm cười.

“What? Anh nói lại lần nữa xem? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Một người có khuôn mặt xấu xí, nghèo kiết xác, lại còn bị cụt một tay như vậy mà lại muốn làm minh tinh?”
“Ông ta biết làm gì?”
“Hát, khiêu vũ, diễn xuất, dẫn chương trình, những thứ này đều không biết, Công ty Giải trí Ức Mạch có bị điên mới ký hợp đồng với ông ta.”
Lưu Sùng cũng dứt khoát lắc đầu: “Còn trẻ thế này, tôi biết trong lòng cậu không phục, nhưng cuộc đời vốn như vậy, cậu không phục thì cũng chẳng biết làm thế nào khác.

Những người vừa không có nhan sắc vừa không có tiền như các cậu, vừa sinh ra đã ở đáy xã hội, những việc cậu có thể làm chỉ là cúi đầu làm việc của mình, đừng cố gắng thay đổi, đừng cố gắng trèo cao, bởi vì trèo cao thì ngã cũng sẽ đau đấy.”
Những lời này không chỉ xúc phạm đến Nhiếp Tranh mà còn xúc phạm đến tất cả những người có mặt trong căn phòng.

Tất cả mọi người đều là những người dân bình thường.

Họ không có nhiều tiền, khuôn mặt cũng không quá đẹp đẽ, nhưng tất cả mọi người trên đời này sinh ra đều bình đẳng với nhau.

Có tiền và có nhan sắc thì sẽ được tôn trọng hơn sao?
Dựa vào đâu mà những người như họ lại bị coi thường như thế?
Các vị khách vừa nghe xong lập tức buông đũa xuống, vẻ mặt tức giận nhìn đám người Hoa Tưởng Dung và Lưu Sùng, hận không thể đến cho bọn chúng một trận.

Từ đầu tới cuối, Giang Sách đều giữ thái độ bình tĩnh.

Anh thản nhiên nói: “Đấu võ mồm cũng vô dụng, tôi không tranh cãi với mấy người nữa, cứ đợi đi.”

“Ngày mai các người muốn đến phỏng vấn để ký hợp đồng với Ức Mạch sao? Được, tôi và ông chủ Nhiếp cũng sẽ đến phỏng vấn.”
“Tôi tin rằng chỉ cần Ức Mạch là một công ty giải trí tốt, họ nhất định sẽ chọn ông chủ Nhiếp, chứ không phải cô.”
Hoa Tưởng Dung sửng sốt, không nghĩ rằng Giang Sách muốn làm thật.

“Được, anh muốn đi thì đi, dù sao đến lúc đó người bẽ mặt cũng không phải là tôi.”
Lưu Sùng lắc đầu: “Sao người trẻ tuổi luôn không chịu nghe lời khuyên của người nhiều tuổi hơn vậy? Cứ phải để bị đập đầu chảy máu mới biết hối hận? Cậu có biết Công ty Giải trí Ức Mạch là nơi như nào không? Còn muốn đến ký hợp đồng với người ta cơ à, mơ đẹp đấy, ngày mai tôi cam đoan rằng, đến cửa công ty các người cũng không thể vào được.”
Giang Sách nhún vai: “Cứ chờ xem.”
Hoa Tưởng Dung thu tờ chi phiếu về: “Được, tôi chờ.”
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, sau khi rời đi thì nhìn thoáng qua Nhiếp Tranh, cười khẩy: “Tôi vốn nghĩ ông chỉ xấu thôi, nhưng đến hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra ông không chỉ xấu mà còn ngu.

Nếu như ông thật sự nghe theo lời viển vông của tên ngốc kia thì cứ chờ đến lúc bị bẽ mặt đi.”
Nói xong cô ta xoay người bỏ đi.

Một đám trợ lý chạy theo phía sau, người mở ô, người xách túi, trông vô cùng khoe mẽ.

Đợi đến khi Hoa Tưởng Dung rời đi, Nhiếp Tranh mới ngồi xuống, tay đỡ trán, vẻ mặt có chút cô đơn.

Giang Sách ngồi đối diện ông ấy, rót hai ly rượu rồi đưa một ly đến trước mặt đối phương.

Nhiếp Tranh ngồi đối diện anh, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, trên mặt hiện lên vẻ chua xót.

Giang Sách hỏi: “Sao vậy, vẫn tức giận à?”
Nhiếp Tranh lắc đầu: “Không phải, chỉ thấy buồn thôi.


Trước đây khi tôi mới quen biết con bé, nó không phải là người như vậy, nhưng vì sao bây giờ lại trở nên xấu xa thế này?”
“Ha ha, con người mà, ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Nhất là những người sống vì danh lợi, mỗi ngày đều đều bị xoay quanh bởi quyền lực, tiền tài, địa vị, có mấy ai còn giữ được con người ban đầu?”
“Ừ, nói cũng đúng.” Nhiếp Tranh hỏi: “Không nói cái này nữa, lão đại, không phải ngày mai cậu thật sự sẽ dẫn tôi đến Công ty Giải trí Ức Mạch chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Nói đùa phải không? Tôi không biết biểu diễn, đến đó làm gì? Tôi có tài năng gì đâu? Hơn nữa, Ức Mạch là công ty lớn, tôi chỉ là một người nghèo hèn với hay bàn tay trắng, sao có thể đến đó được?”
Nhiếp Tranh biết Giang Sách là Tổng phụ trách của vùng Giang Nam, Tu La chiến thần Tây Cảnh, nhưng không biết Giang Sách là chủ của Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, Ức Mạch chỉ là một công ty giải trí nhỏ bé nằm trong tay anh.

Cho nên mới có nhiều nghi vấn xung quanh điều này.

Giang Sách thản nhiên nói: “Yên tâm đi, nếu tôi đã nói như vậy thì tôi đã tự có suy nghĩ riêng rồi.

Có tôi ở đây, ông chỉ cần thể hiện như bình thường là được.”
“Nhưng mà, lão đại, thể hiện cái gì đây? Đánh quyền à?”
“À…”
Giang Sách sửng sốt, suy nghĩ một lát mới nói: “Ông đến đó nấu ăn đi.”
Nhiếp Tranh dở khóc dở cười: “Giải trí Ức Mạch tuyển nghệ sĩ chứ không tuyển đầu bếp, tôi đến đó nấu ăn thì cũng sẽ không được chọn đâu.”
“Tin tôi đi, được mà.”
“Ây da… Thôi vậy, tôi nghe lời lão đại, cũng lắm thì không được chọn, đây cũng không phải điều gì to tát.”
Sắc mặt Nhiếp Tranh buồn bã.


Đến Ức Mạch nấu ăn?
Haiz, chuyện này chỉ có Giang Sách mới nghĩ ra được.

Ngày mai chắc hẳn sẽ dọa mọi người một trận, nhưng chỉ mong là đến lúc đó không bị người ta đuổi đi.


Một ngày trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Tranh đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, mỗi thứ ông ấy đều chuẩn bị vô cùng cẩn thận.

Vừa về đến cửa hàng, một chiếc ô tô màu đen đã đỗ sẵn ven đường.

Cửa kính hạ xuống, Giang Sách vẫy tay: “Lên xe đi.”
“Đây là…”
Nhiếp Tranh thấy chiếc xe trị giá hàng trăm vạn đỗ trước cửa, không ngờ Giang Sách lại là một người có tiền, bình thường anh chỉ đi phương tiện giao thông công cộng, vừa nhìn qua trông có vẻ là một người bình thường không hơn không kém, hóa ra lại là một người giàu ngầm.

Nghĩ kĩ thì cũng đúng thật, địa vị của Giang Sách cao quý như vậy, sao có thể là người không có tiền được.

Vừa lên xe, Giang Sách đã phất tay để tài xế khởi động xe, đi đến Công viên Giải trí Ức Mạch.

Chiếc xe cứ thế lao đi.

Trên đường đi, Nhiếp Tranh hết nhìn trước rồi lại nhìn sau, tâm trạng rất không ổn định, hoàn toàn khác hẳn với vẻ bình tĩnh thường ngày, chắc chắn ông ấy đang vô cùng căng thẳng.

Giang Sách thì ngược lại, trên mặt không hề có biểu cảm nào, dường như mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.


Không lâu sau, chiếc xe đã chạy đến trước công ty.

Tim Nhiếp Tranh như treo lơ lửng trước không trung, ông ấy mở to mắt, có thể vào được bên trong sao?
Ông ấy nghĩ rằng tài xế sẽ phải xuống xe, giải thích với bảo vệ một hồi, vậy mà không ngờ, chiếc xe vừa dừng lại, thanh chắn cửa đã ngay lập tức được đẩy lên, chiếc xe cứ như vậy mà đi thẳng vào bên trong.

Thậm chí người bảo vệ còn nghiêm túc cúi đầu chào!
“Ơ…” Nhiếp Tranh lén lút nhìn Giang Sách, thầm nghĩ: chắc hẳn lão đại đã dùng tư cách người tổng phụ trách để thông báo trước với họ rồi.

Chiếc xe rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ, yên vị dừng lại ở bãi đỗ xe.

Tài xế vẫn ngồi trên xe, không làm gì khác.

Giang Sách dẫn Nhiếp Tranh tới khu vực điện ảnh và truyền hình, dọc đường đi có rất nhiều trạm kiểm soát, nhưng cả đường đi rất suôn sẻ, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Hai người vào thang máy đi lên tầng ba, đến địa điểm phỏng vấn.

Cả hai vừa đến nơi đã thấy Hoa Tưởng Dung và người đại diện Lưu Sùng đang ngồi đợi ở đại sảnh.

Hoa Tưởng Dung và Nhiếp Tranh bốn mắt nhìn nhau.

“Này, ông dám đến thật à?”
“Chậc chậc, giỏi thật, vậy mà có thể vào được đây, chắc các người phải đưa cho nhân viên an ninh không ít tiền đâu nhỉ?”
Nhiếp Tranh hừ lạnh một tiếng: “Chúng tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy.”
“Vậy à? Không thừa nhận cũng không sao, tôi không quan tâm.” Hoa Tưởng Dung hếch mặt coi thường Nhiếp Tranh: “Tôi chỉ đang nghĩ, để có thể thuyết phục được giám khảo chính, ông sẽ thể hiện tài năng gì nhỉ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi