CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Tôn Tuấn Phong đưa Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên vào một chiếc xe hơi màu đen trước.

“Hai vị, bây giờ vẫn còn sớm, tôi đưa hai người đi ăn cơm trưa trước.

Nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều lại đến bàn bạc với đối phương.”
“Được.”
Đúng là Đinh Mộng Nghiên đã thấy đói bụng, vì thế không từ chối.

Xe chở ba người đến khách sạn lớn nhất khu vực Nham Thái – cửa khách sạn Thấm Nguyên.

Một hàng ba người trước sau bước vào khách sạn, ngồi vào vị trí đã đặt sẵn.

Tôn Tuấn Phong lấy thực đơn, để Đinh Mộng Nghiên gọi vài món, anh ta mời khách.

Suốt cả đoạn đường anh ta đều thể hiện dáng vẻ “Chính nhân quân tử”, không có một chút hành vi quá giới hạn nào, khiến cho Đinh Mộng Nghiên có cảm giác không quen anh ta.

“Có lẽ là vì hôm qua bị Giang Sách dạy dỗ một lúc, nên thành thật lại rồi?” Đinh Mộng Nghiên nghĩ thầm trong lòng, không nói ra miệng.

Sau khi gọi một bàn đồ, ba người cầm đũa lên ăn.

Vừa ăn, đã nhìn thấy một người chủ trì mặc tây trang, thắt cà vạt đi lên sân khấu ở chính giữa khách sạn, điều chỉnh microphone một chút, cười tủm tỉm nói: “Các quý ông, các quý bà, chúc mọi người một bữa trưa vui vẻ.”
Đinh Mộng Nghiên tò mò quay đầu lại nhìn.

Phát hiện bên cạnh người chủ trì có một cái bàn, trên bàn có một cái hộp thủy tinh, được phủ bằng một lớp vải đỏ rực.


Không biết bên trong là món đồ quý giá nào.

Người chủ trì nói: “Đầu tiên cảm ơn mọi người trăm công nghìn việc đã bớt thời gian đến đây vào giờ này, tham gia buổi đấu giá ngày hôm nay, đứng ở đây, tôi xin thay mặt ban tổ chức chân thành cảm ơn mọi người.”
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: “Hội đấu giá?”
Cô nhìn về phía Tôn Tuấn Phong: “Đây là chuyện gì vậy?”
Tôn Tuấn Phong xoa tay: “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ đặt bàn ở chỗ này trước thôi, trùng hợp gặp phải hoạt động người ta tổ chức.”
Nói là nói như vậy, nhưng không ai chú ý đến khóe môi Tôn Tuấn Phong đã hiện lên nụ cười gian xảo khó phát hiện.

Tất cả những chuyện này, đều là anh ta sắp đặt trước.

Người chủ trì tiếp tục nói: “Tôi tin rằng mọi người cũng đã nóng lòng muốn nhìn hàng đấu giá, được, tôi cũng không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, vào vấn đề chính thôi!”
Anh ta vươn tay kéo tấm vải đỏ phủ trên hộp thủy tinh xuống.

Tức khắc, ánh sáng tỏa ra khắp nơi!
Bên trong hộp thủy tinh đặt một sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy trong suốt lấp lánh nhiều màu sắc, qua khúc xạ ánh sáng, nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh lộng lẫy lóa hết cả mắt.

Trong nháy mắt, những người phụ nữ ở đây đều không kìm được niềm vui sướng trong lòng, hét lên.

Sợi dây chuyền xinh đẹp như vậy, thử hỏi có người phụ nữ nào mà không muốn có được?
Cho dù là người phụ nữ không có yêu cầu đặc biệt về châu báu trang sức như Đinh Mộng Nghiên thì sau khi nhìn thấy dây chuyền phỉ thúy, hai mắt cũng ngập tràn mong chờ.

Phụ nữ mà, trời sinh đều không có sức chống cự với châu báu.

Tất cả những cái này đều bị Tôn Tuấn Phong nhìn thấy hết, sáng nay anh ta đã biết ở đây sẽ tiến hành bán đấu giá dây chuyền phỉ thúy, vì để lấy lòng Đinh Mộng Nghiên, anh ta đã đặt địa điểm ăn cơm ở đây.


Chỉ cần có thể mua sợi dây chuyền tặng cho Đinh Mộng Nghiên, anh ta không tin cô còn có thể giữa được rụt rè.

Chọc gậy bánh xe.

Để đào được góc tường xinh đẹp như vậy, phải tốn rất nhiều công sức.

Người chủ trì nói: “Chủ nhân trước của sợi dây chuyền phỉ thúy này là một ông cụ có tuổi, tuần trước người mà ông cụ yêu nhất đã qua đời, sợi dây chuyền này đã chứng kiến tình yêu cả đời của họ, cùng họ đi qua không biết bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông.”
“Bây giờ ông cụ bán đấu giá sợi dây chuyền này, không chỉ là vì tiền, mà càng muốn truyền lại một phần tình yêu chân thành tha thiết này.

Hy vọng người đàn ông mua được sợi dây chuyền này sẽ có thể tặng cho người phụ nữ mà mình yêu nhất, nắm tay nhau cả đời.”
Câu chuyện xúc động lòng người như vậy, càng làm cho Đinh Mộng Nghiên động lòng hơn.

Ban đầu cô đã không có sức chống cự với sợi dây chuyền phỉ thúy này, lại thêm câu chuyện xưa cảm động, Đinh Mộng Nghiên hận không thể mua nó ngay lập tức.

Nhưng cô biết, như vậy một sợi dây chuyền như vậy chắc chắn có giá xa xỉ.

Ở đây có mấy chục, gần một trăm khách hàng, dáng vẻ vừa nhìn đều rất có tiền, dù thế nào cũng không đến lượt cô.

Tôn Tuấn Phong nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, cố ý hỏi: “Cô Đinh, tôi thấy hình như là cô rất thích sợi dây chuyền này sao?”
Đinh Mộng Nghiên vốn định thề thốt phủ nhận.

Nhưng cô thật sự không phủ nhận được!
Cô không nói gì, điều này đồng nghĩa là cam chịu, bởi vì cô thật sự rất thích.


Thích thì càng dễ làm!
Tôn Tuấn Phong vui tươi hớn hở nói: “Hoa tươi xứng với người đẹp, người phụ nữ xinh đẹp như cô Đinh đương nhiên mới xứng đôi với sợi dây chuyền phỉ thúy động lòng người như thế.

Nếu cô Đinh thích, vậy để tôi mua tặng cho cô đi.”
“Hả?”
Đến lúc này Đinh Mộng Nghiên mới nhận ra mình đã mắc lừa.

Cô thích là thật, nhưng vốn dĩ là không cần anh ta mua cho!
Người chủ trì cũng đã nói, hy vọng sợi dây chuyền này sau khi được mua sẽ tặng cho người phụ nữ anh thích, nắm tay cả đời, truyền lại tình yêu chân thành tha thiết này.

Cô có quan hệ khí gì với Tôn Tuấn Phong, mà cần Tôn Tuấn Phong mua cho?
Cho đến bây giờ, Đinh Mộng Nghiên mới nhận ra chuyện này không đúng, một khi Tôn Tuấn Phong mua sợi dây chuyền, rồi giả vờ tặng cho cô ngay trước mặt nhiều người ở đây, đến lúc đó thì sẽ không dễ giải thích được.

Không tính đến chuyện hao tổn danh dự của cô, ngộ nhỡ chọc giận Giang Sách, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng thì phải làm sao đây?”
Nghĩ đến đây, Đinh Mộng Nghiên đã thấy hơi hối hận vì sao vừa nãy không nói thẳng là không thích?
“Chuyện là… Không cần đâu, tôi…”
Tôn Tuấn Phong tuyệt nhiên cho cô có cơ hội, dứt khoát nói: “Có gì mà không cần? Cô Đinh, chẳng lẽ cô cho rằng tôi không có tiền? Không mua được nó?”
Anh ta liếc mắt nhìn Giang Sách đầy khinh thường, rồi cười khẩy nói: “Xin cô cứ yên tâm, Tôn mỗ tôi tuy không phải là người đại phú đại quý gì, nhưng mà trong túi vẫn có ít tiền.

Chỉ một sợi dây chuyền phỉ thúy mà thôi, tôi vẫn mua nổi.

Không giống như một vài người, ở nhà của vợ, ăn nhờ nhà vợ, giống như là sâu mọt làm người khác thấy buồn nôn.

Lời này rõ ràng là đang châm chọc Giang Sách.

Nhưng xấu hổ là Giang Sách mắt điếc tai ngơ, còn cúi đầu gắp đồ ăn, giống như là lời của đối phương không liên quan chút gì đến anh cả.

Tôn Tuấn Phong cười lạnh: “Đúng là một người đê tiện, không biết xấu hổ, khó trách còn có thể ăn cơm mềm đến bây giờ.


Cô Đinh, tôi thật sự cảm thấy đau xót cho cô.”
Đinh Mộng Nghiên đã tức giận đến mức run lên, nếu không phải ở đây đông người, cô đã chửi ầm lên.

Cô liếc mắt nhìn Giang Sách một cái, sau khi nhìn thấy Giang Sách vẫn chẳng quan tâm như trước, ngồi yên dùng bữa.

Trong lòng Đinh Mộng Nghiên cảm thấy đau khổ.

Thầm nghĩ Giang Sách đến bao giờ mới có thể sửa lại tính cách này đây?
Đã bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ dắt mũi kéo đi, tại sao còn không nổi giận? Khí phách của đàn ông đã đâu mất rồi?
Lúc này, người chủ trì trên sân khấu lại nói tiếp: “Giá trị của phỉ thúy tất cả mọi người cũng đã biết, dây chuyền phỉ thúy này có phẩm chất hoàn hảo, tỉ lệ không tệ, phỉ thúy cũng là loại được lựa chọn tốt nhất, hơn nữa được làm bằng tay đầy cẩn thận, cho nên giá trị có hơi cao.

Có điều với các vị đang ngồi ở đây thì hẳn không phải là chuyện lớn.”
“Giá khởi điểm tám triệu tệ, một lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm nghìn.

Bây giờ chính thức bắt đầu đấu giá!”
Một sợi dây chuyền bán tám triệu tệ.

Giá cả này đúng là quá cao rồi, nhưng mà sợi dây chuyền phỉ thúy này đúng là có giá trị này.

Tuy rằng những người ngồi đây đều rất có tiền, nhưng cũng không phải là người siêu cấp giàu có tùy tiện cũng có thể moi ra tám triệu tệ để mua một sợi dây chuyền, cho nên mọi người ngồi đây đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, tuy rất thích nhưng không dám tùy tiện ra giá.

Chỉ thấy Tôn Tuấn Phong từ từ giơ tay lên: “Chín triệu, tôi muốn sợi dây chuyền này.”
chương 128


30/03.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi