CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Giang Sách mà đã nổi nóng lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được.

Trình Đan Đình bất đắc dĩ cười khổ, đành phải đưa anh đến tòa nhà văn phòng của ba trang web video lớn.

Điểm đến đầu tiên là tòa nhà của công ty "Video Cơ Dị".

Khi đến văn phòng của ông chủ, Viên Hữu Xương, ông chủ của Video Cơ Dị khá lịch sự, sắp xếp cho Giang Sách ngồi trên ghế sofa, phục vụ trà và đồ ăn nhẹ, tiếp đãi chu đáo.

Viên Hữu Xương cười hỏi: "Sao hôm nay tổng giám đốc Giang lại có thời gian rảnh mà đến chơi chỗ tôi vậy?"
Giang Sách xua tay và đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đến đây chỉ là để làm rõ một điều.

Bộ webdrama "Định mệnh đến tô điểm cho em" mà công ty chúng tôi đã đầu tư và quay chụp, quý trang web có thể cung cấp đề cử hình ảnh lớn trên trang chủ được không?"
Viên Hữu Xương cười khà khà vài tiếng, đứng dậy đi vài bước rồi cười ha ha nói: "Tổng giám đốc Giang à, bộ webdrama mà Giải trí Ức Mạch các cậu quay chụp thì chất lượng nhất định là không cần phải bàn cãi rồi.

Theo lý mà nói thì tôi nên thu xếp cho các cậu một đề cử hình ảnh lớn trên trang chủ.

Nhưng vấn đề là bây giờ tất cả các vị trí đều kín hết, hoàn toàn không còn vị trí trống nữa."
"Hay là tổng giám đốc Giang cậu đợi một chút đi? Có lẽ trong một hoặc hai tháng nữa, vị trí đề cử hình ảnh lớn sẽ có dư chỗ trống.

Lúc đó tôi nhất định sẽ giữ lại cho cậu, cậu xem có được không?"
Giang Sách cười lạnh trong lòng.


Một hoặc hai tháng, kéo dài thời gian cũng tốt đấy nhỉ?
Tư bản là vô tình, tiền đã đổ vào nhiều như vậy thì không có lí do gì phải gác lại mà không đưa lên.

Hơn nữa, bất cứ ai cũng có thể nghe ra được Viên Hữu Xương đang cố tình kiếm cớ để từ chối.

Nếu thật sự đợi một hai tháng nữa thì sợ rằng đến lúc đó vẫn không có kết quả gì, chỉ có thể càng kéo dài càng lâu, kéo dài cho đến khi tự mình bỏ cuộc.

Những người như Viên Hữu Xương vừa không đắc tội với người khác nhưng lại khiến người ta biết khó mà lui, sử dụng bí quyết "kéo dài" vô cùng nhuần nhuyễn.

Lúc này, cửa văn phòng mở ra, một nam một nữ bước vào, chính là Kỳ Anh Tư và Lâu Hân Duyệt của Giải trí Bá Khổng.

Viên Hữu Xương lập tức nghênh đón: "Ôi trời, đạo diễn Kỳ, cô Lâu, các người đến sớm như vậy à, tôi còn đang định sẽ đi ra đón hai người nữa đấy."
Kỳ Anh Tư nói: "Ông chủ Viên khách sáo rồi."
Lâu Hân Duyệt ở bên cạnh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Sách, cơn tức giận trước đó còn chưa tiêu tan, cô ta cố ý hỏi: “Yo, ông chủ lớn của Giải trí Ức Mạch lại hạ mình đích thân đến đây à, các người đang nói chuyện lớn gì vậy?"
Viên Hữu Xương cười sảng khoái: "Cũng không có gì to tát đâu.

Mục đích của tổng giám đốc Giang cũng giống như của các vị thôi, đều là vì đề cử hình ảnh lớn trên trang chủ."
Kỳ Anh Tư cau mày: "Ông chủ Viên, nhưng ông đã sớm hứa với tôi là sẽ dành một vị trí cho tôi rồi."
Viên Hữu Xương vỗ ngực: "Yên tâm đi, tôi đã giữ vị trí từ trước rồi, sẵn sàng cho bộ phim mới "Thấu hiểu trái tim phụ nữ nhất" của ông rồi!"
Nói tới đây, sắc mặt của Giang Sách thay đổi liên tục.

Anh lạnh lùng hỏi: "Ông chủ Viên, vừa rồi ông nói với tôi là vị trí đã kín rồi, không còn chỗ trống nữa."
Viên Hữu Xương nhất thời nghẹn lời.


“Ha ha, nghe mà không hiểu gì sao?” Lâu Hân Duyệt cố ý đi tới trước mặt Giang Sách, cười khẩy nói: “Tất nhiên là phải dành một vị trí tốt cho một bộ phim hay rồi.

Phim điện ảnh mà Lâu Hân Duyệt tôi đóng chính, vừa nhắc đến tên thôi là đã có thể hấp dẫn một lượng khán giả lớn rồi!"
"Cho dù không biết tôi nhưng chỉ cần nhìn thấy thân hình gợi cảm xinh đẹp của tôi thì họ cũng sẽ háo hức vào xem.

Phim của Giải trí Bá Khổng chúng tôi rất ăn khách, đương nhiên phải sắp xếp sẵn vị trí."
Cô ta cố tình nói với Giang Sách: "Hãy xem lại bộ phim của Giải trí Ức Mạch các anh đi, chẳng biết tìm nghệ sĩ hạng ba nào quay chụp nữa, nhắc đến tên có ai biết đâu? Đem cái loại "đồ bỏ đi" này mà đặt ở vị trí đề cử hình ảnh lớn thì không phải là lãng phí tài nguyên hay sao?"
"Không phải là ông chủ Viên không có vị trí trống mà chỉ là không muốn lãng phí thôi.

Tìm cái cớ cho anh là chừa thể diện cho anh rồi đó.

Dẫu sao đi nữa thì chẳng lẽ anh muốn ông chủ Viên trực tiếp nói với anh là phim của anh chỉ là đồ bỏ đi, không thể đẩy lên vị trí hình ảnh lớn thì anh mới vừa lòng?"
Tuy lời nói có chút ác độc nhưng đạo lý chính là đạo lý này.

Viên Hữu Xương cũng không bác bỏ, xem như ngầm chấp nhận với cách nói của Lâu Hân Duyệt.

Thật vậy, trong thời đại mà lưu lượng truy cập là vua, thì phim của anh quay có hay đến mấy cũng ích gì? Không có nổi một ngôi sao mà còn muốn nổi tiếng à? Đang mơ tưởng viển vông gì đấy?
Viên Hữu Xương là một doanh nhân chỉ vì lợi nhuận, và ông ta sẽ không bao giờ sử dụng những nguồn tài nguyên chất lượng cao như đề cử hình ảnh lớn cho những bộ phim rác, như vậy thật không đáng giá.

Giang Sách gật đầu, cuối cùng xác nhận: "Ông chủ Viên, ông thật sự không cho tôi đề cử hình ảnh lớn trên trang chủ đúng không?"
Viên Hữu Xương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi vẫn giữ thái độ như trước.


Phim của các cậu nhiều nhất chỉ xứng được một đề cử thứ cấp thôi.

Đây là vẫn dựa trên bốn chữ "Giải trí Ức Mạch" đấy.

Nếu là một công ty nhỏ bình thường thì nhiều nhất tôi chỉ cho một cái tên thôi là xong rồi."
"Được."
Giang Sách đứng lên, nói một cách thờ ơ: "Vậy thì bộ phim này sẽ không phát hành trên quý nền tảng nữa."
“Yo, không phát hành sao?” Viên Hữu Xương nói với vẻ kỳ lạ: “Chậc chậc, thật sự là một mất mát lớn cho Video Cơ Dị của chúng tôi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Giang Sách không nói thêm gì nữa, xoay người bước ra ngoài.

Trình Đan Đình nhanh chóng theo sau.

Lâu Hân Duyệt vui mừng hét to từ phía sau: "Tổng giám đốc Giang, giờ anh đã biết giá trị của Lâu Hân Duyệt tôi chưa? Anh có hối hận không? Hối hận cũng vô ích rồi.

Với một ông chủ mù quáng như anh, các anh chỉ có thể làm một bộ đền một bộ thôi.

Tôi chúc các anh sớm phá sản!"
Nghe hàng loạt lời nguyền rủa của Lâu Hân Duyệt, Trình Đan Đình tức giận mà không có chỗ trút.

Ra bên ngoài.

Trình Đan Đình một cước đá văng cục đá trên đường đi: "Tức chết tôi rồi, mụ đàn bà xấu xa Lâu Hân Duyệt kia toàn trưng ra dáng vẻ đắc ý.

Còn Viên Hữu Xương kia nữa, trong mắt chỉ có tiền.


Thứ gì đâu không!"
Giang Sách hỏi: "Hai chỗ kia cũng có thái độ như vậy à?"
Trình Đan Đình gật đầu: "Thái độ của ba web video lớn gần như giống nhau.

Không có ngôi sao hot đảm đương thì bọn họ sẽ không sử dụng tài nguyên đề cử hàng đầu đâu.

Tổng giám đốc Giang, có phải chúng ta đi bước cờ này là thật sự sai rồi không?"
Giang Sách cười lạnh một tiếng.

"Sai?"
"Nếu chính cô cũng cho rằng mình sai, vậy thì thật sự sai rồi."
"Còn nhớ Livestream Đấu Sa không? Tôi có thể giành được toàn bộ ngành công nghiệp phát sóng trực tiếp thì cũng có thể nắm được toàn bộ trang web video!"
Anh hỏi: "Ngoài ba trang web video lớn thì có những đối tác tiềm năng nào có thực lực chiến thắng mạnh mẽ hợp tác không?"
"Có.

Có một trang web video tên là "Mạn Bá" đang phát triển nhanh chóng, hơn nữa sẵn sàng cung cấp cho chúng ta nguồn tài nguyên đề cử hàng đầu trên trang web này, và thậm chí tiền chia hoa hồng cũng có thể châm chước, chỉ muốn đạt được tài nguyên của chúng ta thôi."
"Vấn đề duy nhất là bọn họ là trang web mới nổi, lưu lượng truy cập còn đáng lo ngại."
Giang Sách khẽ cười một tiếng: “Không cần lo lắng, hãy đưa "Định mệnh đến tô điểm cho em" lên Video Mạn Bá, sau đó để Đao Thần tiến hành quảng cáo trong buổi phát sóng trực tiếp.

Đồng thời, cắt phần thú vị nhất của phim và luân phiên hiển thị trên ba trang web phát sóng trực tiếp chính, dẫn dắt lưu lượng truy cập từ trang web phát sóng trực tiếp cho Mạn Bá."
"Cuối cùng là mua lưu lượng, mua tin tức, mua tiêu đề nhằm gia tăng khí thế."
Trình Đan Đình nuốt nước bọt: "Giang Sách, vì một bộ webdrama mà đầu tư nhiều như vậy, có đáng không?"
"Đáng."
"Đây là bộ webdrama đầu tiên của công ty chúng ta, phải có một khởi đầu tốt."
"Tôi muốn cho ba trang web video lớn biết rằng bọn họ còn chưa đủ điều kiện để kén cá chọn canh ở chỗ của tôi đâu!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi