CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Kỳ Anh Tư là người thông minh, rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn nên đã định đóng cửa lại.

Nhưng Thiên Hạt còn nhanh hơn.

Ầm.

Kỳ Anh Tư bị đá vào trong phòng, Thiên Hạt bước vào và đóng cửa lại.

“Cậu định làm gì?”
“Cần tiền à?”
Thiên Hạt không hề quan tâm đến Kỳ Anh Tư, cứ đi thẳng đến chỗ Nhậm Chỉ Lan đang bị trói trên ghế và chặt đứt sợi dây chỉ bằng một ngón tay.

Anh ta nhả ra một làn khói: “Bà Nhậm, bà có thể rời khỏi đây.”
“Hả? Chuyện này...” Nhậm Chỉ Lan vẫn còn hơi mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thiên Hạt thản nhiên nói: “Sau khi ra khỏi cửa thì rẽ trái, cứ đi thẳng sẽ có người đến đón.”
“A, được.”
Nhậm Chỉ Lan cũng không lo lắng được nhiều, thà có người cứu bà ta còn hơn bị Kỳ Anh Tư bức hại.

Bà ta rời khỏi phòng, dựa theo lời nói của Thiên Hạt đi dọc theo con đường lớn.

Trong phòng chỉ còn lại ba người Thiên Hạt, Kỳ Anh Tư, Lâu Hân Duyệt.

Kỳ Anh Tư dựa vào tường, đưa tay cầm lấy một cây gậy bóng chày, hung dữ hỏi: “Là ai phái cậu tới đây? Nói!”
Thiên Hạt vẫn im lặng, chỉ lấy một sợi dây thừng ra, thắt nút, không biết định làm gì.

Kỳ Anh Tư nuốt nước miếng, đe dọa: “Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là đạo diễn lớn Kỳ Anh Tư! Tôi là người của Giải trí Bá Khổng, tôi biết rất nhiều nhân vật lớn ở Hollywood.

Cậu thử động vào tôi xem, cả thế giới sẽ truy nã cậu.”
Sau khi Thiên Hạt thắt dây xong, anh ta đi về phía Kỳ Anh Tư.


Kỳ Anh Tư định dùng cây gậy bóng chày tấn công Thiên Hạt, nhưng trong nháy mắt đã bị hạ gục, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả.

Thiên Hạt lại nói với Lâu Hân Duyệt: “Cô, lại đây.”
“Tôi không qua, tại sao tôi phải qua chứ?”
“Cứu mạng, cứu mạng.”
“Giết người.”
Lâu Hân Duyệt hét to lên, Thiên Hạt khẽ lắc đầu, sải bước tiến về phía trước và chỉ một nhát dao bổ tới đã hạ gục cô ta.

Sau đó, anh ta cởi hết quần áo của hai người ra và buộc họ quay lưng lại với nhau.

Rồi anh ta lại xé tấm ga trải giường màu trắng ra làm hai mảnh.

Một nửa viết “gian phu”, một nửa viết “dâm phụ”, rồi lại lần lượt treo lên người của Kỳ Anh Tư và Lâu Hân Duyệt.

Cuối cùng, Thiên Hạt kéo hai người họ ra khỏi nhà và treo họ dưới ngọn đèn đường.

Trong chớp mắt, cơn gió lạnh đã đánh thức hai người họ tỉnh lại.

Kỳ Anh Tư giật mình: “Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra, mau thả tôi ra! Cậu làm như vậy là đang phạm tội đấy, có biết không hả?”
Lâu Hân Duyệt cũng hét lên: “Cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi biết tôi đã sai rồi, tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, anh hãy tha cho tôi lần này có được không?”
Thiên Hạt vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Không chỉ có thế, chỉ một ngón tay vừa xẹt qua đã cắt đứt cả bốn bàn chân của hai người trong tích tắc.

Gân chân đã bị cắt đứt, họ muốn chạy cũng không thể chạy thoát được.

Trong màn đêm vọng đến tiếng kêu gào thét đau đớn của một nam một nữ.

Cuối cùng Thiên Hạt nhả ra một làn khói rồi quay lưng bỏ đi.



Ở phía bên kia, Nhậm Chỉ Lan chạy đến cuối con đường và nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đang đậu ở ngã tư.

Khi bà ta đi tới, cửa sổ xe mở ra.

Người ngồi ở ghế lái là Giang Sách.

Ngay lập tức Nhậm Chỉ Lan hiểu rằng Giang Sách đã cứu bà ta, đôi mắt bà ta rưng rưng.

“Dì Lan, lên xe đi.”
“Ừ.”
Không cần nói quá nhiều, Nhậm Chỉ Lan mở cửa ngồi vào ghế sau, Giang Sách lái xe đưa bà ta đi.

Trên đường đi, Nhậm Chỉ Lan đã khóc.

Bốn mươi phút sau.

Xe dừng ở cửa một biệt thự, cửa xe mở ra, Giang Sách đỡ Nhậm Chỉ Lan ra ngoài rồi hai người lần lượt đi vào biệt thự.

Giang Sách đưa chìa khóa cho Nhậm Chỉ Lan.

“Dì Lan, từ nay về sau, đây sẽ là nhà của dì.”
“Này… chuyện này sao được chứ?”
“Dì không thích à?”
“Không phải, mà nó quá xa xỉ rồi.”
Giang Sách mỉm cười: “Cháu vẫn luôn ghi lòng tạc dạ chuyện năm đó dì đã quan tâm chăm sóc đến gia đình cháu, số tiền ít ỏi này chẳng là gì cả.

Hơn nữa, dì và Kỳ Anh Tư đã cãi nhau ầm ĩ như vậy nên chuyện ly hôn là không thể tránh khỏi.

Chắc chắn dì sẽ không đến chỗ ông ta sinh sống nữa, dù sao cũng phải tìm một chỗ ở mới chứ ạ.”

Nhậm Chỉ Lan nghĩ cũng phải nên không từ chối nữa.

Bà ta lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, người đàn ông đã cứu dì vừa rồi là ai vậy?”
Giang Sách không trả lời vấn đề này.

“Ai đã cứu dì không quan trọng, điều quan trọng là dì đã được cứu.”
“Hơn nữa, dì Lan à, cuối cùng dì hãy quên người đã cứu mình đi.

Hãy quên hết đi.”
Vào lúc này, Nhậm Chỉ Lan cảm thấy trên cơ thể Giang Sách tỏa ra một loại cảm giác rất khó tả.

Bà ta cảm giác rằng nhất định Giang Sách không phải là người bình thường.

Tất nhiên, anh không phải là một doanh nhân chỉ vì lợi nhuận, cũng không phải là một tên xã hội đen hay đánh đấm, mà trên người Giang Sách có cảm giác giết người rất mạnh.

Đó là khí chất chỉ có thể hun đúc được bằng những năm tháng chiến đấu và liếm máu.

“Sách nhi, con nói con đã đi lính được năm năm.”
“Hẳn là rất vất vả phải không?”
Giang Sách khẽ cười và nói: “Có anh em bầu bạn, có tín ngưỡng chống đỡ thì cũng không vất vả.”
Anh ngồi bên cạnh Nhậm Chỉ Lan: “Đúng rồi, dì Lan, còn một điều nữa mong dì hãy hứa với con.”
“Con nói đi.”
“Con hy vọng dì có thể từ chức khỏi công ty Giải trí Bá Khổng và đến làm việc cho công ty Giải trí Ức Mạnh của con.

Thứ nhất, con bảo vệ dì sẽ thuận tiện hơn.

Thứ hai, bên chỗ của con đang thiếu một giáo viên diễn xuất xuất sắc như dì.”
Thật ra vẫn còn có một lý do thứ ba: Anh mong được ở bên Nhậm Chỉ Lan lâu hơn để hồi tưởng lại “tình mẫu tử” mà anh chỉ có khi còn là một đứa trẻ.

Nhậm Chỉ Lan nghiêm túc gật đầu: “Được, dì hứa với con.”
Ngày hôm sau.

Ở khu Giang Nam đã xảy ra hai sự việc trọng đại.

Thứ nhất: Hơn mười xác chết được tìm thấy trên một con phố nào đó, tình trạng chết rất đáng sợ, không biết tung tích của hung thủ.


Thứ hai: Đạo diễn nổi tiếng Kỳ Anh Tư và ngôi sao lớn Lâu Hân Duyệt bị treo lên đèn đường, bị làm nhục và bị ngược đãi.

Hai vụ án đã làm dấy lên cuộc thảo luận lớn trên mạng xã hội.

Không ai biết đằng sau những điều này là có ý nghĩa gì.

Đồng thời, Nhậm Chỉ Lan cũng làm hai việc.

Đầu tiên là ly hôn với Kỳ Anh Tư, sau đó từ chức khỏi công ty Giải trí Bá Khổng.

Sau khi từ chức, bà ta lập tức nhận lời mời từ công ty Giải trí Ức Mạnh và trở thành giáo viên diễn xuất ở đây.

Kể từ đó, Nhậm Chỉ Lan chính thức trở thành thành viên của Giải trí Ức Mạnh.

Khi bà ta vừa ký hợp đồng xong, giám đốc Trình Đan Đình cười toe toét rồi đến tận nơi đón Nhậm Chỉ Lan.

Trình Đan Đình cũng đã làm việc tại Hollywood của Hoa Kỳ trong nhiều năm, tất nhiên đã nghe đến danh tiếng của Nhậm Chỉ Lan.

Đây là nơi có kinh nghiệm biểu diễn rất phong phú, đã đào tạo ra một số lượng lớn các tài năng bậc cao cho những người thầy và các diễn viên xuất sắc.

Có thể thu hút nhân tài như vậy vào Giải trí Ức Mạnh đã giúp công ty nâng cao sức mạnh lên rất nhiều.

Trong tương lai, các lớp đào tạo nghệ sĩ cũng sẽ bồi dưỡng ra ngày càng nhiều nghệ sĩ chất lượng cao.

Dần dần, Giải trí Ức Mạnh đã có chỗ đứng vững chắc ở thành phố Giang Nam và có xu hướng thay thế Giải trí Bá Khổng.

Trong văn phòng.

Giang Sách nhấp một ngụm trà, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ mà trong lòng tràn đầy suy nghĩ.

“Ba, con đã đón dì Lan qua đây rồi.”
“Sau này con sẽ chăm sóc cho bà ấy như một người mẹ.”
“Nhưng…”
“Ba, bây giờ ba đang ở đâu? Còn sống hay đã chết? Ba có biết Mạch đã không còn nữa không?”
“Ba…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi