CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Chạng vạng tối Giang Sách về tới biệt thự ở tiểu khu Liễu Danh Uyển.

Vừa vào nhà đã thấy cả nhà ba vợ đang ngồi trên sô pha, vừa nói vừa cười với một người đàn ông, nhìn thấy Giang Sách trở về Tô Cầm liền đưa tay vẫy gọi anh lại.

"Sách tới đây, để mẹ giới thiệu cho con một chút, đây là Triệu Đức Thành con trai của gì Triệu hàng xóm sát vách nhà mình."
"Mấy năm trước cậu Triệu xuất ngoại đi du học, hôm nay vừa mới quay về."
Triệu Đức Thành đưa tay về phía Giang Sách: "Chào anh."
"Chào anh."
Khi Giang Sách bắt tay với Triệu Đức Thành liền nhạy bén cảm nhận được lực đạo trên tay Triệu Đức Thành hơi tăng lên một chút.

Dáng người đối phương cao lớn, cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn liền có thể thấy được đã luyện tập nhiều năm trong phòng thể hình, bây giờ lại âm thầm dùng sức, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị Triệu Đức Thành siết tới đau đớn không thể chịu được.

Chẳng qua đối với Tu La chiến thần đã chinh chiến nhiều năm mà nói, thì anh ta còn quá yếu.

Giang Sách cũng tăng thêm lực đạo, đôi tay lập tức giống như kìm sắt chặt chẽ kẹp lấy tay Trần Đức Thành, bất ngờ dùng sức một chút liền có thể nghe được âm thanh cùm cụp cùm cụp của xương cốt, suýt chút nữa thì gãy.

Triệu Đức Thành cố nén đau đớn không la lên, kinh ngạc nhìn Giang Sách, trong lòng nhủ thầm người đàn ông này tại sao lại có được lực tay mạnh như vậy?
Lúc anh buông ra thì tay của Triệu Đức Thành đã đỏ bừng.

Hai người tách ra rồi cùng ngồi xuống.


Triệu Đức Thành lắc lắc bàn tay, cười nói: "Anh chính là Giang Sách? Nghe nói anh đã đi lính ở Tây Cảnh trong năm năm?"
"Đúng vậy."
"Chậc chậc, có được người vợ xinh đẹp như vậy cũng không cần, lại quyết định ra ngoài nhập ngũ, vậy mà anh cũng có thể làm được?"
Chân mày Giang Sách nhăn lại, trong mắt để lộ ra sát khí.

Lúc này Đinh Mộng Nghiên vừa mới thay xong quần áo đi ra, trên đầu cô bây giờ đang đeo một chiếc băng đô cài tóc, trên người mặc chiếc váy liền thân màu trắng, ánh mắt Triệu Đức Thành đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đinh Mộng Nghiên ngồi xuống bên cạnh Giang Sách, làm Triệu Đức Thành hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là có chút ghen tị.

Anh ta cố ý nói: "Từ lúc anh ra nước ngoài du học cũng đã mấy năm rồi không gặp lại Mộng Nghiên."
Đinh Mộng Nghiên cười nói: "Tính toán lại thời gian hình như đã được sáu năm rồi thì phải?"
"Đúng vậy là sáu năm rồi, còn nhớ lúc bé chúng ta vẫn thường xuyên chơi cùng nhau, em lúc đó còn nói sau này lớn lên nhất định phải gả cho anh không phải anh thì không gả, anh lúc đó cũng nói không phải em thì sẽ không cưới."
Câu này vừa nói ra thì không khí xung quanh có hơi xấu hổ.

Vẻ tươi cười trên mặt Định Mộng Nghiên dần dần biến mất, cô ho khan một tiếng, cúi đầu uống một ngụm trà.

Triệu Đức Thành lại tiếp tục nói không chút ngại ngùng: "Nếu sáu năm trước anh không ra nước ngoài du học, thì có lẽ bây giờ chúng ta đã thành người một nhà rồi, ha ha ha."
Anh ta tự cho rằng đây là một câu chuyện cười, nhưng không ai có thể cười nổi.


Tô Cầm có chút không vui, Đinh Mộng Nghiên nói sao thì cũng là người đã có chồng, làm sao lại có thể nói những lời đó trước mặt chồng của con bé như thế?
Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Anh nếu không còn việc gì nữa thì có thể đi được rồi."
Triệu Đức Thành hừ lạnh một tiếng: "Anh giục cái gì mà giục? Tôi tới đây cũng không phải là tới thăm anh, tôi tới là để thăm dì Tô và em Mộng Nghiên.

Giang Sách, anh nếu rảnh rỗi thì nên đi quan tâm nhiều hơn người em trai đã chết của anh đi."
"Triệu Đức Thành!" Đinh Mộng Nghiên vừa tức giận vừa giữ lấy Giang Sách, ngăn không cho anh lao qua.

"Thật ngại quá, tôi nói chuyện không được dễ nghe cho lắm.

Đúng rồi, lần này trở về tôi có đem đến một món quà muốn tặng cho em Mộng Nghiên." Triệu Đức Thành duỗi tay lấy ra một cái hộp đặt lên bàn.

"Mộng Nghiên, em mở ra nhìn thử xem."
Đinh Mộng Nghiên thở phào một hơi, lịch sự duỗi tay mở hộp ra, kết quả bên trong lại là một chiếc nhẫn kim cương!
Nhẫn kim cương?
Món quà này chỉ được dùng khi một người đàn ông muốn cầu hôn một người phụ nữ.

Thực ra trước khi tới đây anh ta cũng đã hỏi thăm kĩ càng, được biết Đinh Mộng Nghiên mấy năm nay vẫn sống như là một góa phụ, còn Giang Sách lại là một người con rể vô dụng, gia tộc suy sụp, người ba bị mất tích, em trai thì nhảy lầu.

Trong suy nghĩ của anh ta Đinh Mộng Nghiên chắc chắn rất ghét Giang Sách, mà người nhà họ Đinh có khi còn hận không thể lập tức khiến Đinh Mộng Nghiên ly hôn với Giang Sách luôn ý chứ.


Vì thế Triệu Đức Thành mới dám tặng Đinh Mộng Nghiên một chiếc nhẫn kim cương.

"Thích không?" Triệu Đức Thành hỏi.

Đinh Mộng Nghiên càng thêm tức giận: "Món quà này quá quý giá rồi, anh mau lấy lại đi."
"Không quý giá, Mộng Nghiên, chỉ cần là đồ vật tặng cho em thì có phải tốn bao nhiêu tiền anh vẫn sẵn sàng mua, không đắt một chút nào."
"Không cần đâu, nếu tôi muốn thì chồng tôi sẽ mua cho tôi."
Đinh Mộng Nghiên cũng nhấn mạnh rằng mình là người đã có chồng, loại quà tặng như nhẫn kim cương này tốt nhất là không nên tặng.

Nhưng Triệu Đức Thành căn bản là không thèm để ý.

Anh ta cười ha hả nói: "Chồng của em?"
Anh ta nhìn Giang Sách bằng ánh mắt đầy miệt thị: "Theo như anh biết, anh ta chỉ là một quân nhân mới xuất ngũ, gia đình đổ vỡ, tới cả nhà ở cũng không có, giờ phải cần người nhà họ Đinh của em nuôi dưỡng.

Một người vô dụng như vậy có thể mua nổi một chiếc nhẫn kim cương? Mộng Nghiên, em có biết chiếc nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền một chiếc không?"
Triệu Đức Thành giơ lên bảy ngón tay: "Hai mươi vạn, là hai mươi vạn một viên đó em! Một tên bất tài như anh ta cả đời có thể kiếm nổi hai mươi vạn sao?"
Đinh Mộng Nghiên im lặng, bây giờ đừng nói là mua một chiếc nhẫn kim cương, mà ngay cả mua một chiếc túi xách tốt một chút thì Giang Sách cũng không mua nổi.

Không ai nghĩ tới Giang Sách lại bình tĩnh nhìn thoáng qua nhẫn kim cương rồi nói: "Thứ này thật sự có giá trị là hai mươi vạn sao?"
"Tất nhiên rồi! Anh cho rằng đây là đồ giả chắc? Tôi có thể lập tức tìm người tới kiểm chứng."
"Tôi cũng không nói rằng viên kim cương này của anh là giả, chỉ là mấy năm qua trong quân ngũ tôi đã thấy qua quá nhiều viên kim cương như thế này, thành thật mà nói nó có đầy trên đường, rơi đầy trên mặt đất mà cũng không ai thèm lấy, thật sự khó có thể tưởng tượng được nó lại có giá trị tới hai mươi vạn."
Triệu Đức Thành châm chọc nói: "Anh mua không nổi thì nói mua không nổi đi, ở đây mà bịa chuyện gì vậy? Một viên kim cương trị giá hai mươi vạn mà có thể rơi đầy đường? Được thôi, anh có thể lấy ra đây cho tôi xem, anh có thể lấy ra được không?"
Tô Cầm cũng lắc đầu.


Bà biết đây là Giang Sách nhất thời tức giận nên mới nói như vậy, nhưng mà mặc kệ có tức giận như thế nào đi nữa thì nói chuyện cũng nên có chừng mực.

Cái gì mà có đầy trên đường phố chứ, nói ra điều này cũng quá ngu ngốc đi.

Tô Cầm thấy vậy bèn nhanh chóng giải thích giúp Giang Sách: "Có lẽ là Sách nhìn nhầm rồi cũng nên."
"Không có, con xác định là đã nhìn thấy như vậy."
Tô Cầm thật sự tức giận, tôi đã ra mặt nói chuyện giúp anh rồi, làm sao anh ại không biết ngậm miệng lại chứ?
"Haizzz" bà thở dài, đối với Giang Sách bà tương đối thất vọng, người con rể này xem ra thật sự không có tiền đồ gì, chỉ vì mặt mũi mà có thể khoác lác như vậy.

Triệu Đức Thành dựa lưng vào ghế sô pha: "Được, cái này trên phố đều có đầy đúng không? Vậy anh nhặt về cho tôi hai viên đi, cũng để cho tôi mở rộng tầm mắt!"
"Được thôi, để tôi gọi điện thoại cho bạn tôi.

Tôi nhớ lúc đó anh ta thấy mấy viên kim cương này có thể nhặt về làm thành quả cầu thủy tinh để chơi, nên đã nhặt về không ít, hình như là được một rổ thì phải.

Để tôi nói anh ta đưa qua đây."
"Phụt" Trương Đức Thành cười tới nghiêng ngả trước sau: "Một rổ sao? Còn làm thành quả cầu pha lê để chơi? Ok, anh cũng thật lợi hại, công phu khoác lác như vậy đúng là không ai có thể sánh bằng.

Ha ha ha ha, không được rồi, cười chết tôi rồi."
Giang Sách nhún vai, bấm điện thoại gọi đi.

"A lô Song Ngư, anh có thể tới Tô Hàng một chút được không? Sẵn đem luôn cái rổ cầu pha lê mà anh nhặt được qua đây cho tôi mượn chơi hai ngày luôn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi