CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Sau khi Đinh Mộng Nghiên rời khỏi khách sạn, cô cũng không đi quá nhanh mà là chậm rãi đi bộ trên đường.

Đi hai bước dừng một bước.

Thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn lại Giang Sách có đuổi theo hay không.

Kết quả là khi nhìn lại, phía sau trống không, không có bất cứ ai cả, cô tức giận đến giậm chân, miệng trề ra.

"Giang Sách thối, Giang Sách chết tiệt, Giang Sách xấu xa."
"Đi chung với Lăng Dao của anh đi, em mặc kệ anh!"
Cô quay người bỏ đi.

Mới đi được hai bước, cô lại rất không có khí thế mà dừng bước quay đầu nhìn lại, ấm ức đến nỗi sắp khóc.

Lúc này, Giang Sách vừa hay chạy ra dưới sự thôi thúc của Đinh Khải Sơn, đi theo hướng của Đinh Mộng Nghiên.

"Mộng Nghiên!"
Đinh Mộng Nghiên ban đầu vẫn còn đang rất tức giận, trong nháy mắt đã mặt mày hớn hở.

Nhưng ngay sau đó cô cố ý giả vờ tức giận, xoay người đi về phía trước, song cũng không đi quá nhanh, trong lòng không khỏi nôn nóng hy vọng Giang Sách nhanh chóng đuổi theo.

Cô thầm đếm số trong lòng.

"Ba."
"Hai."
"Một."
Cộc cộc cộc, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Giang Sách chạy tới phía sau, vươn tay kéo lấy cánh tay của Đinh Mộng Nghiên.

"Mộng Nghiên, đừng tức giận.


Thực ra, anh không có quan hệ gì với Lăng Dao cả."
"Hừ! Tại sao phải nói cho em biết anh không có quan hệ gì với cô ta? Còn lâu em mới thèm để ý anh."
"Ặc...!Mộng Nghiên, anh biết em hiểu lầm.

Nhưng cô ấy là một ngôi sao lớn, còn anh chỉ là một viên chức nhỏ nhoi bình thường, sao người ta sẽ để mắt tới anh chứ?"
Đinh Mộng Nghiên phớt lờ anh, vẫn bướng bỉnh đi về phía trước.

Giang Sách trợn tròn mắt.

Chẳng phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Tại sao cô vẫn muốn bỏ đi vậy?
Anh ngẩn ngơ đứng tại chỗ mà không biết phải làm gì bây giờ.

Đường đường là chiến thần Tu La ở Tây Cảnh, song hiện tại lại không có cách nào có được một cô gái, anh gấp gáp muốn chết rồi.

Đinh Mộng Nghiên tiến lên hai bước, quay đầu nhìn lại thì thấy dáng vẻ đang vò đầu bứt tai của Giang Sách, vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng trên mặt không kìm được nữa, phì cười vui vẻ.

"Ha ha ha, anh thật là ngốc mà."
Bấy giờ Giang Sách mới phản ứng lại mình bị lừa: "Được lắm, em lừa anh?"
"Ai lừa anh đâu? Anh đi chung với Lăng Dao của anh đi, tới tìm em làm gì? Em cũng đâu phải ngôi sao lớn."
Giang Sách mỉm cười, bước nhanh tới, một tay kéo Đinh Mộng Nghiên vào trong lòng, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô: "Mộng Nghiên, anh yêu em, không phải ngôi sao lớn."
Gió đêm thật lạnh, nhưng Đinh Mộng Nghiên vào lúc này lại cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Mặt của cô thật nóng.

"Đồ...!đáng ghét."
Đinh Mộng Nghiên giả vờ giãy ra, nhưng bị Giang Sách ôm chặt hơn.

"Mộng Nghiên."
"Dạ?"
"Anh...!có thể hôn em không?"
“Hả?” Khuôn mặt Đinh Mộng Nghiên ửng hồng như quả táo chín, đỏ hồng từ gò má đến cổ: “Cái này, nơi công cộng, không tốt lắm...”
Không đợi cô nói xong, Giang Sách đã hôn lên môi cô một cách nặng nề.

Dưới bức màn đêm, hai người ôm chặt lấy nhau.

Giờ khắc này, tình yêu sâu đậm ẩn sâu trong lòng nhau rốt cuộc cũng thấm đẫm.

Hương thơm xộc vào mũi.

Sau nụ hôn, Đinh Mộng Nghiên đỏ bừng cả mặt: "Chúng ta đi đón ba nhé?"
Giang Sách lắc đầu: "Ba nói là ông ấy sẽ tự về, bảo chúng ta không cần phải quan tâm đến ông ấy."
"Ồ, vậy...!chúng ta trở về đi."
"Được."
Hai người nắm tay nhau đến bãi đậu xe, Đinh Mộng Nghiên mở cửa xe, vừa định lên xe thì Giang Sách chợt do dự.

Anh nhìn chằm chằm chiếc xe hồi lâu rồi hỏi: "Đây không phải là Porsche sao? Mộng Nghiên, em mua xe mới khi nào vậy?"
Đinh Mộng Nghiên mỉm cười: "Anh quên rồi à, không phải xe của em bị hỏng sao? Vẫn đang sửa.

Chiếc Porsche này là xe của anh hai em.

Dù sao mấy ngày nay anh ấy đều chơi không ở nhà, xe vẫn ném ở công ty, em mới "mượn" lái thôi."
"Thì ra là như vậy, xe của Đinh Phong Thành?"

"Đúng vậy, lên xe."
Vì uống rượu nên Giang Sách không thể lái xe, trực tiếp ngồi vào ghế phụ, còn Đinh Mộng Nghiên thì lái xe đi về.

Đinh Mộng Nghiên điều khiển xe, dù chạy trên đường cái rộng lớn nhưng tốc độ xe không nhanh.

Đi được nửa đường, cô cảm thấy hơi nóng nên mở cửa kính xe, vừa lái xe vừa hóng gió, rất mãn nguyện.

Lúc này, một chiếc GTR màu trắng bạc từ phía sau xe của họ lao tới, do đường hai chiều và vạch đôi màu vàng ở giữa nên chiếc GTR ở phía sau muốn vượt lên nhưng Mộng Nghiên tạm thời không thể nào tránh ra được.

Đối phương bấm còi bốn năm lần.

Đinh Mộng Nghiên cau mày nói: "Xe phía sau có chuyện gì vậy? Ban đêm mà còn lái xe nhanh như thế? Hơn nữa, cũng đâu có cách nào vượt qua con đường này."
Đang nói chuyện, một cảnh tượng khiến cô ngạc nhiên đã xảy ra.

Chỉ thấy chiếc xe GTR đã trực tiếp vượt qua vạch đôi màu vàng, tăng mã lực và lao lên từ phía sau, đuổi theo trên con đường ngược chiều bên cạnh, song song với xe của Đinh Mộng Nghiên.

Ngồi trên chiếc xe đối diện là hai người con trai vô cùng trẻ tuổi.

Tài xế buộc tóc, dáng người cao to.

Người ngồi ở ghế phụ là một chàng trai mặt mày đáng khinh, đầy tàn nhang.

Tên con trai đầy tàn nhang ngẩng đầu lên và uống cạn lon Coca trong tay.

Anh ta quay đầu, hét to lên với Đinh Mộng Nghiên qua xe: "Nè, bà tám, có biết lái xe không? Lái xe chậm như vậy, bà là ốc sên à? Đồ rác rưởi!"
Sau khi nói xong, anh ta ném thẳng chai Coca vào chiếc Porsche của Đinh Mộng Nghiên từ cửa sổ xe.

Không nghiêng không lệch, nó đập thẳng vào trên mặt Đinh Mộng Nghiên.

Sau đó, tên con trai mặt tàn nhang còn giơ ngón giữa với Đinh Mộng Nghiên.

Tên con trai buộc tóc đạp ga, GTR phóng nhanh về phía trước, tức khắc bỏ xa Đinh Mộng Nghiên.

"Thằng khốn!"
Đinh Mộng Nghiên tức chết đi được.

Lái xe biết bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tên cặn bã như vậy.


Ép vào vạch màu vàng, đi ngược chiều, còn ném lon Coca vào mặt của người khác trong xe.

Thật là vô kỷ luật!
Nhưng còn có thể như thế nào chứ? Giữa đêm hôm khuya khoắt, trên con đường quốc lộ này cũng vắng bóng cảnh sát giao thông, xe của mình chạy không nhanh bằng của đối phương, ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt thì còn có thể làm gì khác hơn?
Đinh Mộng Nghiên hừ một tiếng, nhặt chai Coca định ném ra ngoài cửa sổ.

Vào lúc này, Giang Sách nắm lấy cổ tay của Đinh Mộng Nghiên rồi lắc đầu: "Cứ ném đi như vậy thì chẳng phải chịu tức uổng phí rồi sao?"
Đinh Mộng Nghiên bất đắc dĩ nói: "Vậy có thể làm gì?"
"Ném lại."
"Ném lại?"
Tay Giang Sách đặt lên vô lăng: "Đến đây, đổi chỗ cho anh."
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên thay đổi rõ rệt: "Giang Sách, đừng lộn xộn, anh uống rượu rồi, không thể lái xe!"
Giang Sách nở nụ cười: "Chút rượu này không là gì đâu, em quên anh có thể uống nhiều bao nhiêu sao?"
Dưới sự khăng khăng cố chấp của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên không còn cách nào khác là phải làm theo.

Hai người hoàn thành việc đổi chỗ cho nhau trong quá trình xe tiến về phía trước, bây giờ là Giang Sách lái xe.

"Buộc chặt dây an toàn của em vào."
"Được."
Giang Sách hít một hơi thật sâu, dùng hai tay giữ vô lăng rồi đạp chân ga, chiếc xe tăng tốc mãnh liệt, cắt ngang bầu trời, phóng nhanh mà đi.

Đinh Mộng Nghiên sợ đến mức tim đập thình thịch.

"Chậm một chút, chậm một chút."
"Giang Sách, thôi đi, em không muốn ném lại nữa, anh chạy chậm một chút."
Hiện tại cô rất hối hận, không nên đánh cược nhất thời để Giang Sách lái xe.

Bây giờ tốc độ nhanh như vậy, nếu có sai lệch một chút thôi thì cả cô và Giang Sách đều tiêu đời!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi