CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Công ty nhà họ Đinh, trong phòng họp.

Đinh Trọng đang có một cuộc họp với các nhân viên nòng cốt của công ty để thảo luận về kế hoạch làm việc trong tháng tới, và Đinh Mộng Nghiên, Đinh Phong Thành cũng ngồi ở hàng ghế người tham dự họp.

Đang thảo luận thì một nữ thư ký đi đến, cô ta nói với Đinh Trọng: "Chủ tịch, bên ngoài có một người đàn ông tự xưng là "Rắn Hổ Mang" tới muốn gặp cậu hai."
Hả?
Rắn Hổ Mang?
Gặp Đinh Phong Thành?
Đinh Trọng nhìn về phía Đinh Phong Thành, ông ta hỏi: "Cháu dây dưa với mấy loại người không đứng đắn như vậy từ bao giờ hả?"
Đinh Phong Thành liên tục lắc đầu: "Không có, cháu không hề quen biết."
Anh ta nhìn về phía cô thư ký: "Cô có nghe rõ không vậy? Tới tìm tôi sao?"
“Không sai, đối phương còn dẫn theo khoảng bảy tám người nữa tới, hình như họ nói cái gì mà thành viên của "đội xe Tật Tốc" ấy."
Vừa nghe đến bốn chữ "đội xe Tật Tốc", sắc mặt Đinh Phong Thành lập tức thay đổi, có vẻ anh ta đã ý thức được vấn đề rồi.

Mấy ngày này, Đinh Trọng cũng nghe nói phong phanh đâu đó rằng đứa cháu không nên thân của mình không biết vì cái gì mà tự nhiên trở thành thần xe trong dân gian được mọi người khen ngợi không ngớt, danh tiếng vang dội.

Trong nhận thức của Đinh Trọng, kỹ thuật lái xe của Đinh Phong Thành cực kỳ tệ, căn bản là không phù hợp với hai chữ thần xe chút nào cả.

Thật không hiểu nổi tại sao lại thổi phồng lên tới mức đó.

Ông ta nói: "Đội xe Tật Tốc là một đội xe chuyên nghiệp đứng đầu cả nước, nếu người ta đã chủ động tới trước cửa yêu cầu gặp mặt thì chúng ta cũng không nên từ chối.

Phong Thành, cháu đi gặp đi."
“A? Dạ…”

Đinh Phong Thành rối như tơ vò, miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài.

Mà Đinh Phong Thành đi, những người khác cũng chẳng còn tâm tư nào họp tiếp, tất cả họ đều tò mò không biết mọi chuyện sẽ tiến triển thế nào, đặc biệt là Đinh Mộng Nghiên, cô cực kỳ muốn biết Đinh Phong Thành sẽ xử lý thế nào.

Đến cả Đinh Trọng cũng tò mò không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế, hội nghị đến đây là kết thúc, mọi người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình, tất cả đều đi về phía đại sảnh, nhìn thấy đám người Rắn Hổ Mang kia.

Rắn Hổ Mang là một người có diện mạo trông khá gầy yếu, nhưng cơ thể lại vạm vỡ, cơ bắp đâu ra đấy.

Chưa hết, xung quanh anh ta tản ra mùi nguy hiểm nồng nặc, đặc biệt là đôi mắt kia, những người bị đôi mắt anh ta nhìn trúng đều sẽ có cảm giác không rét mà run.

Đinh Phong Thành liếc nhìn anh ta một phát đã sợ tới mức xoay đầu đi, không dám nhìn lại.

Rắn Hổ Mang nheo mắt.

Người đàn ông trước mắt anh ta đây chính là người đã đánh bại đàn em tài giỏi, cánh tay đắc lực của anh ta - Liệt Diễm Hổ sao?
Có điều, khí chất của người đàn ông này vừa nhìn đã thấy không đạt tiêu chuẩn rồi.

Rắn Hổ Mang chủ động duỗi tay ra bắt chuyện trước: "Anh chính là thần xe - Anh Đinh đúng không?"
Đinh Phong Thành cũng chìa tay ra bắt tay anh ta.

“Là tôi đây.”
“Chào anh Đinh, mấy ngày trước, em ba của tôi là Liệt Diễm Hổ đã may mắn có cơ hội tỷ thí với anh, kết quả là thua, thất bại thảm hại."
Chuyện này mọi người ai cũng biết hết rồi.


Nên Đinh Phong Thành cũng không phủ nhận.

Anh ta sờ sờ đầu, kiên trì nói: "A, đúng là có chuyện như vậy thật."
Rắn Hổ Mang tiếp tục nói: “Em ba của tôi vốn dĩ là học nghệ không tinh, vậy mà lại dám đứng trước mặt anh đây há miệng khoe khoang, thật đáng xấu hổ, anh cho nó bài học như vậy thật tốt quá."
Chuyện vừa chuyển, anh ta đột nhiên nói tiếp: "Nghe em ba tôi nói, kỹ thuật lái xe của anh vô cùng điệu nghệ, có thể vào cua mà không cần giảm tốc độ, kẻ khác xem thế là đủ rồi.

Còn kẻ hèn này vẫn chưa được tận mắt chứng kiến, thật sự tiếc nuối vô cùng.

Vậy nên, không biết anh đây có thể cho kẻ hèn này chút mặt mũi, cùng kẻ hèn này tỷ thí một trận, để kẻ hèn này có cơ hội được mở mang tầm mắt không?"
“Thời gian, sân đấu, tất cả đều do anh lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không nói hai lời."
Rắn Hổ Mang khách sáo nói.

Trên thực tế, đây làm gì phải lời đề nghị nào chứ, rõ ràng là đã viết sẵn lời tuyên chiến!
Là một đội xe chuyên nghiệp, lớn nhất cả nước, vậy mà một người nòng cốt trong số đó lại bị người vô danh đánh bại, dẫn đến việc cả một đội xe đều trở thành trò cười cho thiên hạ.

Suốt nhiều ngày nay, đội xe Tật Tốc đã bị không biết bao nhiêu người cùng ngành chê cười.

Vậy nên hôm nay, Rắn Hổ Mang muốn đích thân khiêu chiến người được mệnh danh thần xe trong truyền thuyết này.

Tôn nghiêm của bọn họ đã bị mất đi ở đâu, thì phải nhặt lên ở đó!
Đinh Phong Thành biết rõ sức lực bản thân anh ta đến đâu, anh ta làm gì có bản lĩnh mà tỷ thí với những tay đua chuyên nghiệp như vậy chứ? Anh ta nuốt nước miệng, xấu hổ gãi gãi đầu.

“Cái đó, tôi nghĩ là không cần đâu..."

Rắn Hổ Mang lập tức trừng mắt liếc nhìn Đinh Phong Thành một cái, ánh mắt giống như loài rắn độc đang săn lùng con mồi, khiến Đinh Phong Thành sợ tới mức nuốt ngược mấy lời định nói vào trong.

Rắn Hổ Mang ngoài cười nhưng trong không cười, anh ta nói: "Đương nhiên, tôi sẽ không để anh Đinh đây tỷ thí không, bất kể thắng thua thế nào, kẻ hèn này đều sẽ dâng lên cho anh phí mời là một ngàn vạn!"
Một ngàn vạn sao?
Lại còn bất kể thắng thua nữa chứ?
Đinh Phong Thành bị dao động, gần đây anh ta nghèo đến sắp điên rồi, anh ta đang rất cần tiền.

Chi bằng cứ đồng ý đại đi, đến lúc đó thì ra vẻ xem thường tùy ý một chút, thua thì thua, cũng chẳng có gì ghê gớm, dù gì thì đối phương cũng là một con át chủ bài trong đội xe chuyên nghiệp khét tiếng cơ mà, thua thì cũng chẳng có gì là mất mặt cả.

Thua mà còn lấy được một ngàn vạn, rất có giá trị!
Đinh Phong Thành hèn hạ hỏi lại: "Có thật là mặc kệ thắng thua thế nào, anh cũng đưa cho tôi một ngàn vạn chứ?"
Rắn Hổ Mang cười, anh ta vung tay lên một cái, lập tức có người đi đến dâng lên”giấy sinh tử”
“Ký xuống “giấy sinh tử” này, dù có thắng hay thua, Rắn Hổ Mang tôi đều sẽ dâng lên cho anh một ngàn vạn coi như là phí mời."
“Nếu kẻ hèn này thua, tôi sẽ lập tức rời đi, vĩnh viễn không bao giờ bước vào khu Giang Nam này một bước."
“Nhưng nếu anh thua..."
Đinh Phong Thành sửng sốt: "Nếu tôi thua thì sao?"
“Ha ha, kẻ hèn này nghe nói anh Đinh đây là một nhân vật lớn trong nhà họ Đinh kiệt xuất ở Giang Nam này.

Nếu anh thua, tôi cũng chẳng dám yêu cầu gì nhiều, chỉ cần anh gỡ bảng hiệu gia truyền của nhà họ Đinh xuống cho tôi là được."
“Này…”
Không chờ Đinh Phong Thành kịp mở miệng nói câu nào, Đinh Trọng đã tranh lời nói trước: "Không được! Bảng hiệu gia truyền đó là tổ tiên nhà họ Đinh chúng tôi để lại, đó là thể diện của nhà họ Đinh, làm gì có chuyện gỡ là gỡ? Nếu cái bảng hiệu đó bị gỡ thì còn gì là nhà họ Đinh nữa?"
Rắn Hổ Mang cười: “Này ông già, giờ ông mới biết giữ thể diện sao? Vậy thời điểm thần xe nhà các người vứt hết thể diện của đội xe Tật Tốc chúng tôi xuống đất để người đời điên cuồng giẫm đạp thì sao các người không thử ngẫm lại xem, chúng tôi có xấu hổ hay không hả?"
Câu chuyện lại tiếp tục: "Chưa kể, ông già này, Đinh Phong Thành nhà các người chính là thần xe trong dân gian, kỹ thuật lái xe vô cùng thần kỳ điệu nghệ, sao có chuyện anh thua được chứ? Ông nói thử xem đúng không hả?"
Đinh Trọng giận đến nỗi mặt đỏ bừng.

“Không được, nói gì thì nói, tôi tuyệt đối không đồng ý.”
Rắn Hổ Mang cười: “Hahaha, hóa ra cái gọi là thần xe cùng lắm cũng chỉ là cái tên bên ngoài.

Nhà họ Đinh suy cho cùng cũng chỉ toàn hạng người ham sống sợ chết.


Mà thôi bỏ đi, Liệt Diễm Hổ, cậu hãy đi tìm phóng viên và nói họ đăng một bài báo rằng nhà họ Đinh chưa chiến đã khiếp, tên nhát gan có thể thắng cậu lúc trước là hoàn toàn dựa vào may mắn.

Toàn bộ gia tộc này chỉ toàn người tham sống sợ chết, người yếu đuối không tài cán và là kẻ bất lực, đúng là đáng khinh."
Đinh Trọng vốn là người sĩ diện.

Mà người sĩ diện thì đương nhiên không chịu nổi sự đả kích này rồi.

Dù rằng biết rõ đối phương đang dùng chiêu khích tướng với mình, nhưng Đinh Trọng không thể kiềm chế nổi nữa, ông ta hét lớn một tiếng: "Láo xược! Nhà họ Đinh tôi là chỗ để đám các người tùy ý coi thường, bắt nạt à? Thà rằng chết đứng chứ không thể sống quỳ được.

Phong Thành, ông nội ủng hộ cháu, ký vào “giấy sinh tử” đó nhanh!”
Đinh Phong Thành cảm thấy đời anh ta thật khổ quá.

Như này thì có khác gì trâu bắt chó đi cày chứ? Anh ta biết rõ mình không thể so đo nổi với đám người này, nhưng cũng đành cắn răng đi ký tên.

Sau ba nét bút, anh ta đã hoàn thành việc ký tên vào “giấy sinh tử”.

Khuôn mặt Đinh Phong Thành dài ra như trái mướp đắng, trông cực kỳ khó coi.

Rắn Hổ Mang cười: “Anh Đinh, anh không cần phải sợ đâu, “giấy sinh tử” này chỉ là một cái tên thôi mà, xã hội văn minh sẽ không ai lấy mạng sống ra thi đấu, đây cùng lắm cũng chỉ là một bản thỏa thuận, tránh việc hai bên đấu xong sẽ không giữ đúng lời hứa ban đầu, mọi chuyện chỉ có vậy thôi, chứ không liên quan gì đến mạng sống."
Không liên quan đến mạng sống sao?
Nhưng liên quan đến thể diện!
Đinh Phong Thành dường như bị nghẹn rồi, anh ta muốn khóc nhưng lại không thể khóc nổi.

Ban đầu anh ta nhận được bao nhiêu hoa tươi và những tràng vỗ tay, thì đến giờ phút này anh ta phải nhận lại bấy nhiêu áp lực và sự sỉ nhục.

Đây là những gì anh ta đánh nhận!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi