CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Cảm giác lái xe mới chạy trên đường thật sự sung sướng đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, không thể không nói món đồ đắt trên thế giới này đều có nguyên lý đắt tiền của nó.

Xe năm nghìn vạn sẽ tốt hơn xe năm mươi vạn.

Mới đầu trong lòng Đinh Mộng Nghiên còn cảm thấy rất khó chịu, tốn nhiều tiền mua xe như vậy, chẳng phải đang phung phí à?
Nhưng sau khi lái xe rồi, cô mới ý thức được niềm hạnh phúc mà Ferrari năm nghìn vạn mang tới thật khó mà tưởng tượng được, một khi cô đã lái xe rồi thì chẳng muốn ngừng lại, hơn nữa còn ước gì sống cả đời ở trên xe.

Giang Sách ngồi trên ghế phụ nhìn dáng vẻ vui sướng của Đinh Mộng Nghiên, trong lòng anh cũng vui theo.

Xem ra món quà này khiến Đinh Mộng Nghiên rất vui vẻ.

Trong lúc đang chạy xe thì điện thoại Giang Sách bỗng đổ chuông.

Reng reng...!
Anh tiện tay lấy ra xem, là Trình Hải bên Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gọi tới.

Chú Trình ư?
Giang Sách sửng sốt một lát, đã rất lâu rồi anh không đi tới Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, về cơ bản toàn bộ công việc ở đó đều giao cho Trình Hải quản lý.

Bây giờ ông ấy gọi tới là vì công ty đã xảy ra chuyện rồi ư?
Cuộc gọi được kết nối.

“A lô, chú Trình, chú tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cậu cả, không ổn rồi, cậu mau tới ven bờ Tây Giang một chuyến đi, xảy ra chuyện rồi.”
Ven bờ Tây Giang là nơi cực kỳ nhạy cảm.

Bởi vì ngôi mộ của Giang Mạch đang nằm ở đó.

Nơi đó cũng được giao cho nhà họ Đinh tiến hành phá dỡ cải tạo, theo lý mà nói thì không nên xảy ra sự cố gì mới đúng chứ?

Chuyện liên quan đến ngôi mộ của em trai Giang Mạch, dù là người luôn bình tĩnh như Giang Sách cũng bắt đầu hơi sợ hãi, anh sợ sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó.

Anh hỏi vào vấn đề: “Chú Trình, chú cứ nói thẳng đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Haizzz...”
Đầu dây bên kia im lặng đến nửa phút rồi Trình Hải liên tục thở dài.

Mỗi lần ông ấy định mở miệng nói ra mọi chuyện thì lại nuốt xuống.

Nhưng càng là vậy thì càng khiến người khác sợ hãi.

Cuối cùng Trình Hải lấy can đảm nói: “Mộ của cậu hai...!bị, bị...”
Tim của Giang Sách hoàn toàn thắt lại: “Mộ của Giang Mạch làm sao?”
“Mộ của cậu hai bị người ta đào lên rồi!!!”
Bùm!!!
Trong đầu của Giang Sách như có một vạn tia sét nổ vang.

Em trai chết thảm như vậy, thậm chí sau khi chết còn bị người khác đào mộ, đây đúng là thất bại của người làm anh trai như anh.

Là ai?
Là ai đã làm chuyện này?
Giang Sách siết chặt nắm đấm không ngừng vang lên tiếng răng rắc, ánh mắt cũng đỏ ngầu.

Cả người bao trùm sát ý.

Đinh Mộng Nghiên ở bên cạnh cũng cảm nhận được nỗi sát ý nồng nặc, tâm trạng vui sướng nhất thời tan biến, cả người ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói một câu.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay.”
Anh cúp máy.


Giang Sách cất điện thoại vào túi rồi cố gắng kiềm nén lửa giận: “Em lái xe đến ven bờ Tây Giang một chuyến.”
Dù nghe giọng điệu có vẻ bình thản, nhưng dưới sự bình thản đó là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Đinh Mộng Nghiên không dám hỏi gì nhiều, đây là lần đầu tiên Giang Sách trở nên đáng sợ như vậy.

Đến bây giờ cô mới ý thức được bản chất người đàn ông của mình vẫn là một quân nhân, là người đàn ông liếm máu trên lưỡi đao.

Ba mươi lăm phút sau, xe đã ngừng lại.

Giang Sách mở cửa bước xuống xe ngay, anh đi về phía phần mộ, Đinh Mộng Nghiên cũng vội vàng đuổi theo.

Hai người một trước một sau đi tới phần mộ.

Trình Hải đã sớm canh chừng ở bên cạnh.

Vừa đi tới gần ngôi mộ, cảnh tượng trước mắt khiến người khác nhìn mà phát hoảng.

Chỉ thấy bia mộ bị người khác đập vỡ thành mấy mảnh, toàn bộ phần mộ đều bị đào lên, hộp tro cốt ở bên trong cũng biến mất dạng, hiện trường là một mớ hỗn độn.

Giang Sách càng siết chặt nắm đấm.

Bây giờ Đinh Mộng Nghiên mới hiểu rõ tại sao Giang Sách lại tức giận như vậy, em trai anh đã chết rồi còn bị sỉ nhục thế này, chắc chắn đây là chuyện mà Giang Sách khó có thể chấp nhận.

Trình Hải nói: “Sáng nay tôi nhận được điện thoại từ một số lạ, người đó bảo tôi tới phần mộ cúng bái, tôi còn không hiểu tại sao.

Đến khi tôi tới rồi mới vỡ lẽ hàm ý của đối phương.”
“Đối phương còn nói gì nữa không?”

Trình Hải lắc đầu: “Hết rồi.”
“Người đó có đòi tiền không?”
“Không có.”
Không phải vì tiền, vậy là trả thù rồi, người có thù với Giang Sách hơn nữa còn biết phần mộ của Giang Mạch nằm ở đâu thì chẳng có bao nhiêu, chỉ cần ngẫm nghĩ một tý đã biết là ai rồi.

Chỉ có bốn chữ: Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.

Đúng lúc này, Giang Sách nhìn thấy trong ngôi mộ bị đào lên có một lá thư bị đè dưới một hòn đá.

“Hả?”
Anh nhún người nhảy xuống nhặt lá thư lên, sau đó mở ra, bên trong viết một hàng chữ: Có muốn lấy lại hộp tro cốt không? Chín giờ sáng mai, hẹn gặp ở đại sảnh khách sạn quốc tế Lộc Hải.

Mặc dù đối phương không nói rõ thân phận nhưng khách sạn quốc tế Lộc Hải là tài sản của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, như vậy đã đủ chứng minh vấn đề rồi.

Giang Sách nhảy ra khỏi ngôi mộ rồi từ tốn rời đi.

“Sách, anh định đi đâu?” Đinh Mộng Nghiên vừa sốt sắng vừa sợ hãi hỏi.

“Anh đi làm chút chuyện.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Sách, trong lòng Đinh Mộng Nghiên bỗng dâng lên nỗi bất an nồng đậm, bây giờ Giang Sách đang bị cơn giận chiếm giữ đầu óc, e rằng anh sẽ đưa ra hành động không được lý trí.

Vì thế cô vội hét lớn: “Sách, anh hãy bình tĩnh chút đi, chúng ta sẽ đi báo cảnh sát.”
Giang Sách không đáp lại mà một mình bước đi ngày càng xa.

Dám đào mộ của Giang Mạch, hơn nữa còn dùng hộp tro cốt làm mồi nhử để dụ Giang Sách tới cửa, Giang Sách sẽ cho đối phương biết thế nào là tự chuốc lấy tai họa.

Trình Hải than thở: “Cô đừng gọi nữa, một khi cậu cả đã quyết định chuyện gì thì người khác không thay đổi được đâu.

Huống chi chuyện lần này rất quan trọng, chắc chắn cậu cả sẽ dốc hết sức đòi lại công bằng cho cậu hai.”
“Nhưng rõ ràng đây là một cạm bẫy.” Đinh Mộng Nghiên sốt sắng nói.

“Quả thật đây là một cạm bẫy, cậu cả không phải kẻ ngốc nên chúng ta hãy tin cậu ấy.”
Dù sao cũng chẳng thể thay đổi được gì, không bằng lựa chọn tin tưởng Giang Sách, trước mắt đây là chuyện duy nhất mà Trình Hải và Đinh Mộng Nghiên có thể làm.


...!
Trong văn phòng tổng phụ trách khu vực Giang Nam.

Giang Sách ngồi trên ghế làm việc, tay nắm chặt lá thư đó, Mộc Dương Nhất đang đứng ở bên dưới.

Anh ấy đã đi theo Giang Sách nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Mộc Dương Nhất cảm thấy anh giận dữ như vậy, thậm chí còn căm phẫn hơn lúc anh em chết trên chiến trường.

Là ai dám chọc anh nổi trận lôi đình?
Giang Sách im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Mộc Dương Nhất, em hãy điều động Thần la thiên chinh và bốn người của mười hai cung Hoàng Đạo rồi sáng mai đi hành động cùng anh.”
Đồng thời huy động Thần la thiên chinh và mười hai cung Hoàng Đạo, là kẻ địch nào mà cần phải huy động sức mạnh lớn đến thế?
Hơn nữa vừa hành động đã gọi ngay bốn người của mười hai cung Hoàng Đạo.

Dù là chiến trường ở Tây Cảnh cũng rất ít khi ra tay với quy mô lớn như thế.

Xem ra lần này Giang Sách thật sự tức đến cực điểm.

Mộc Dương Nhất gật đầu đáp: “Em hiểu rồi, em sẽ đi làm ngay.”
“Ừm, lui xuống đi.”
Mộc Dương Nhất xoay người nhanh chóng rời khỏi văn phòng rồi truyền đạt mệnh lệnh của Giang Sách xuống dưới, hơn nữa còn đích thân đi chọn bốn bốn người của mười hai cung Hoàng Đạo phù hợp với lần xuất chiến này.

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Giang Sách.

Anh nhíu mày nhìn lá thư.

Rồi cảm thấy...!
Hình như lần này Doanh nghiệp Thiên Đỉnh hành động khác hẳn so với lần trước.

Anh không nói ra được điểm khác nhưng vẫn đê tiện, bỉ ổi như trước, tuy nhiên hình như đằng sau chuyện này còn ẩn chứa thứ đáng sợ hơn.

Bây giờ Giang Sách chỉ cảm thấy toàn thân đang chìm trong bầu trời đêm đen kịt.

Trong bóng tối, ngoài đàn sói đang nhe nanh múa vuốt thì vẫn còn một mũi tên đang nhắm vào anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi