CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Cửa sắt kho nhà xưởng mở ra.

Một mình Giang Sách đi vào nhà kho, có bảy tám người đàn ông cao to lực lưỡng ngồi trên ống thép xếp chồng ở hai bên, mỗi người đều cầm một con dao găm sắn bén.

Đây đều là những cao thủ siêu cấp trăm người chọn một, là nhóm xuất sắc nhất được tuyển chọn tỉ mỉ trong tất cả thuộc hạ của Tôn Vĩnh Trinh.

Giang Sách bước đi trong không gian rộng rãi ở chính giữa, mấy người đàn ông lực lưỡng ở hai bên đều nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt sắc bén, cảm giác đó giống như diều hâu đang nhìn chằm chằm vào con thỏ con.

Nếu đổi thành người bình thường, đừng nói là bước đi trong những ánh mắt này, cho dù đứng im bất động cũng sớm sợ tới mức hai chân trở nên mềm nhũn ngồi bệch xuống sàn.

Anh có thể không sợ hãi trước những đôi mắt sắc bén này, điều này chứng tỏ thực lực của Giang Sách đã đạt tới một trình độ nhất định.

Cuối nhà kho là một xe thang điện nâng người.

Trong giỏ nâng của xe thang điện, một người đàn ông mặc vest mang giày da đeo mắt kính gọng vàng đang đứng đó.

Đó chính là Tây Môn Tuấn.

“Giang Sách, đã lâu không gặp.”
Giang Sách chẳng hề có hứng thú trò chuyện với anh ta, lúc cách khoảng năm mét anh bỗng ngừng bước.

Tây Môn Tuấn búng tay, người điều khiển bấm nút, giỏ nâng được đẩy lên cao, tầm bảy tám mét.

Với khoảng cách cao như vậy, dù là Giang Sách cũng không thể nào với tới được.

Tây Môn Tuấn lấy một chiếc hộp gỗ ở phía sau ra rồi vỗ vỗ nói: “Tôi nghĩ chắc chắn anh tới đây vì cái này đúng không?”
Giang Sách vừa liếc mắt đã nhận ra đây là hộp tro cốt.

Hộp tro cốt của Giang Mạch!

Trong mắt Giang Sách tràn đầy căm phẫn và giận dữ, anh đã bị lửa giận nuốt chửng rồi.

Hai tay anh siết thành nắm đấm phát ra tiếng răng rắc.

Tây Môn Tuấn cười khẩy: “Giang Sách, chuyện đã đến nước này rồi nên tôi cũng chẳng có gì mà không dám nói.”
“Đúng vậy, em trai của anh đã bị Doanh nghiệp Thiên Đỉnh của chúng tôi hại chết.

Tôi cũng nói cho anh biết đó là ý kiến do Tây Môn Tuấn tôi đề ra.”
“Nếu ban đầu anh ta chịu ngoan ngoãn bán cổ phần của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không đưa ra hạ sách này.

Ai bảo anh ta cứng đầu cứng cổ? Đáng đời!”
“Tôi đã cắt đứt toàn bộ con đường giao thương cũng như chuỗi vốn hàng đầu của anh ta.

1,2 tỷ tệ, anh ta nợ 1,2 tỷ tệ trong một lần!!!”
“Sau đó ngày nào ta cũng sai người đi đòi nợ, giục người bên cạnh lần lượt rời xa anh ta cho đến khi cuộc sống của anh ta bị đảo lộn, thậm chí chuyện anh ta được sống tiếp cũng là hy vọng xa vời.”
“Anh ta đã tự sát.”
“Là bị tôi dồn vào chỗ chết!”
Tây Môn Tuấn lạnh lùng nhìn Giang Sách: “Sao nào, chẳng phải anh hận tôi đến chết à? Tôi biết anh có rất nhiều cơ hội để giết tôi, nhưng anh không làm, mà anh muốn từ từ chơi đùa với tôi đến chết, để cho tôi biết mặc kệ tôi vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi nỗi đau đớn này.”
“Nhưng tiếc rằng anh phải thoát khỏi cuộc chơi rồi.”
“Tây Môn Tuấn tôi, Doanh Nghiệp Thiên Đỉnh của chúng tôi không thể chơi đùa với hạng người nhỏ bé như Giang Sách anh! Trước đây anh có cơ hội nhưng lại không chịu giết tôi, vậy thì hôm nay người chết sẽ là anh.”
Giang Sách ngẩng đầu lên nhìn Tây Môn Tuấn ở trên cao, nghe anh ta nói ra sự thật về cái chết của Giang Mạch, nỗi hận trong lòng anh càng sâu đậm hơn.

Em trai, anh xin lỗi!
Anh xin lỗi!
Cảm giác áy náy và bất lực sâu đậm lại chiếm trọn trái tim Giang Sách.

Tây Môn Tuấn hít sâu một hơi nói: “Năm đó anh không ngăn cản được cái chết của Giang Mạch, bây giờ anh cũng không thể giành lại tro cốt của Giang Mạch! Giang Sách, người làm anh trai như anh thật thất bại.”
Dứt lời anh ta liền mở nắp hộp tro cốt ra.


“Giang Sách, anh hãy nhìn kỹ em trai của anh bị lột da tróc thịt như thế nào.”
Rồi anh ta lật cổ tay.

Hộp tro cốt rơi xuống.

Một nắm tro tàn lớn rơi xuống, bay tứ tung khắp trời.

Trong mắt Giang Sách đã hiện lên tơ máu.

Thậm chí nước mắt của anh đã bất giác tuôn rơi, làm vành mắt ươn ướt.

Đàn ông không dễ rơi lệ là vì chưa chạm đến nỗi đau trong lòng.

Không phải chiến thần Tu La là không biết khóc.

Mà là không được khóc.

Hai mắt anh ngấn nước, nhất thời cảm giác hổ thẹn, nhớ nhung và tự trách đối với em trai đã chiếm trọn trái tim anh.

Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm.

Cánh tay duỗi thẳng.

Nhất thời bộc phát sức mạnh ra bên ngoài.

“Các cậu xử anh ta cho tôi!”
Sau tiếng gào giận dữ của Tây Môn Tuấn, bảy tám tên cao thủ siêu cấp cùng xông lên, mỗi con dao găm đều nhắm vào bộ phận quan trọng của Giang Sách mà đâm tới.


Cổ, tim, sau gáy, cột sống, chỉ cần bị đâm trúng vào bất kỳ chỗ nào thì đều chết chắc trong một chiêu.

Nguy hiểm ập tới.

Trong tình huống như thế này, người bình thường khỏi cần phải nghĩ làm thế nào để mình sống sót, điều duy nhất mà họ có thể nghĩ là làm thế nào để mình khỏi chết thảm như vậy.

Nhưng Giang Sách không phải là người bình thường.

Mà anh là chiến thần Tu La.

“Ha!!!”
Giang Sách gầm lên rồi vụt ra phía sau một người đàn ông cao lớn như gió táp, một tay túm chặt đầu hắn ta.

Sau đó anh siết chặt các ngón tay.

Răng rắc, răng rắc, người đàn ông cao lớn còn chưa kịp hét lên thì tay chân đã xụi lơ.

Giang Sách đá dao găm dưới sàn ra ngoài lên, ném dao găm đâm thẳng vào ngực một người đàn ông lực lưỡng đang lao tới.

Chỉ trong nháy mắt, đã có hai người chết.

Sáu tên đàn ông cao lớn còn lại liếc nhìn nhau sau đó cùng xông lên.

Bóng dáng của Giang Sách vô cùng quỷ quái, hành động nhanh nhẹn lại mạnh mẽ, chiêu thức thì càng độc ác, không hề sử dụng chiêu thức ngoại lệ, tất cả đều chết trong một chiêu.

Chỉ có hai từ: Mạnh mẽ!!!
Toàn bộ quá trình chiến đấu còn chưa tới mười giây, cả tám tên cao thủ siêu cấp trăm người chọn một đều ngã xuống sàn.

Chẳng có ai sống sót.

Bọn họ thật sự đã chọc giận Giang Sách, chọc giận người đàn ông không nên chọc giận nhất.

Điều đang chờ đợi bọn họ ngoài cái chết ra thì chẳng còn gì khác.


Tây Môn Tuấn đứng trong giỏ nâng người chứng kiến cảnh tượng này thì nuốt nước bọt, sợ đến mức không thể đứng vững, cả người bủn rủn ngồi bệch xuống giỏ nâng người.

Cũng may bản thân đã dự kiến trước nên sớm được “nâng lên cao”, bằng không có lẽ bây giờ anh ta đã là một cỗ thi thể rồi.

Tuy nhiên Giang Sách đã đứng bên dưới giỏ nâng người, lúc này đang ngẩng đầu lên nhìn Tây Môn Tuấn.

Cặp mắt đó đầy sát khí.

Tây Môn Tuấn nhìn mà sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài.

Lúc này.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm.

Tôn Vĩnh Trinh vô cùng đau lòng khi chứng kiến mấy thuộc hạ của mình bỏ mạng, hắn ta liên tục than thở: “Chú em, chú hãy nhìn chuyện tốt mà chú đã làm đi! Chỉ trong tích tắc chú đã khiến tôi tổn thất tám thuộc hạ đắc lực rồi.”
Nhưng Tôn Tại Ngôn cười ha hả.

“Dù sao cũng chỉ là một lũ cầm thú giết người phóng hỏa, chết rồi cũng tốt.”
“Chú!!!” Tôn Vĩnh Trinh tức đến mức suýt hộc máu.

Tôn Tại Ngôn cười nói: “Anh đừng lo, tôi sẽ không để bọn họ chết một cách vô ích đâu.

Bây giờ Giang Sách đang bị thù hận chiếm trọn hai mắt cộng thêm một loạt trận chiến càng khiến anh ta căm hận hơn.

Bây giờ ngoài việc muốn giết người ra thì anh ta sẽ vứt bỏ tất cả mọi chuyện.”
Tôn Vĩnh Trinh cau mày: “Sau đó thì sao?”
Tôn Tại Ngôn nhìn vào màn hình nói: “Sau đó anh ta sẽ giống như một con heo rừng đang phát điên, chỉ biết va đập loạn xạ ở khắp nơi, nhưng lại không biết cạm bẫy đã nằm ngay bên cạnh anh ta.”
“Cạm bẫy?” Tôn Vĩnh Trinh sửng sốt: “Cạm bẫy gì? Tại sao tôi lại không biết? Chẳng phải chú cần nhiều người tới bao vây giết chết anh ta à?”
“Ha ha.”
Tôn Tại Ngôn nhìn Tôn Vĩnh Trinh như một kẻ ngốc: “Tôi không nhất thiết phải nói cho anh biết mọi thứ, bởi vì đầu óc heo của anh hoàn toàn không thể tiếp thu nhiều thông tin như vậy.

Anh chỉ cần ngồi xem là được, bớt phát biểu những lời ngu xuẩn đó lại đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi