CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Tất cả mọi điều kiện đều thuận lợi cho Dương Tuấn Thiên, nhưng kết quả lại khiến người ta phải nghẹn họng.

Dương Tuấn Thiên không bao giờ có thể tưởng tượng rằng Điền Kê, với tư cách là một tay đua chuyên nghiệp, vậy mà lại thua một người quản lý đội.

Đây quả là một sỉ nhục!
Điều quan trọng nhất là Điền Kê còn thua sau khi Dương Tuấn Thiên chỉ dạy.

Điều đó có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy khả năng giảng dạy của Dương Tuấn Thiên không tốt, lý thuyết của anh ta đã lạc hậu!
Với tư cách là đội trưởng, chắc chắn lần này anh ta sẽ bị các đội viên coi thường, vị trí của anh ta không còn được đảm bảo nữa.

Điền Kê nghiến răng canh cách.

Anh ta đổ hết mọi tội lỗi cho Giang Sách trong chuyện này.

Nếu không phải là Giang Sách thì anh ta đã không đi đến mức này, tất cả là lỗi của Giang Sách!
Trên sân, hai chiếc xe vẫn đang phóng nhanh.

Nhưng Điền Kê đã không có khả năng đuổi kịp, mà khoảng cách càng ngày càng lớn.

Mỗi một lần, Lâm Mộng Vân đều vào cua theo các cách khác nhau, sẽ thay đổi tương ứng theo tình hình thực tế.

Mặc dù vẫn chưa thực hiện hoàn hảo nhưng cũng đủ tốt cho một người vừa nhập môn.

Mặc dù trông có vẻ vào cua của cô ta vẫn còn khá khó coi, thậm chí có cảm giác hơi chậm chạp, nhưng mỗi khi vào cua, cô ta đều có thể trấn áp Điền Kê ở một mức độ nhất định.

Thế là đủ rồi.


Đua xe không phải là so nhanh nhất, nhưng mà so nhanh hơn.

Miễn là bạn nhanh hơn đối thủ của mình, bạn đã có thể giành chiến thắng ngay cả khi bạn không phải là người nhanh nhất.

Lý thuyết này, cho tới bây giờ Dương Tuấn Thiên vẫn không tiếp thu, nhưng trải qua lần thi đấu này, anh ta đã bị đánh bại bởi lý thuyết mà anh ta không đồng ý, khuôn mặt bừng bừng đau đớn.

Chẳng mấy chốc, xe của Lâm Mộng Vân đã vượt qua vạch đích và giành chiến thắng một cách chẳng mấy gay cấn.

Điền Kê dừng lại giữa chừng, vẻ mặt đầy thất vọng.

Thất bại của cậu ta không chỉ là thất bại của bản thân cậu ta mà còn là thất bại của Dương Tuấn Thiên.

Không biết tiếp theo sẽ bị Dương Tuấn Thiên tu chỉnh như thế nào, nhưng càng nghĩ, cậu ta càng sợ hãi.

Lâm Mộng Vân dừng xe, đẩy cửa xe xuống, đi ra ngoài, vọt tới chỗ Giang Sách.

"Giang Sách, lý thuyết của anh thật sự rất tốt."
"Anh xem, tôi thế mà lại thắng được một tay đua chuyên nghiệp! Ha ha, thành thật mà nói, tôi không thể tưởng tượng được mình lại chiến thắng trog cuộc đua này."
"Chẳng trách ba tôi lại muốn cho anh gia nhập vào đội xe.

Giang Sách, thực lực của anh thực sự vượt qua bất kỳ thành viên nào trong đội hiện tại!"
Bất kỳ ai.

Tất nhiên, bao gồm cả Dương Tuấn Thiên.

Người phụ nữ mình thích, trước mặt mình, nói rằng một người đàn ông khác tốt hơn mình.

Dương Tuấn Thiên với lòng tự trọng vô cùng mạnh mẽ không thể nhẫn nhịn nổi, hai tay nắm chặt, hai mắt như muốn nứt ra.


Nếu không có pháp luật, anh ta đã sớm cầm một cây mã tấu xông lên chém Giang Sách mấy cái rồi!
Tuy nhiên, bây giờ là một kẻ thua cuộc, anh ta không có quyền nói.

Bên kia, Điền Kê chống tay vào vô lăng, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Sách, trong lòng có một cỗ lửa giận không tên lao ra!
"Giang Sách, tất cả đều là do mày!"
"Mày làm hại tao bẽ mặt trước mặt các anh em, làm hại tao bẽ mặt trước mặt cô Lâm, làm hại đội trưởng Dương mất hết thể diện."
"Mày tới đội xe là để cho bọn tao xấu mặt! Tai họa như mày, mày đi chết đi!!!"
Hận thù chiếm cứ trong lòng cậu ta.

Giờ phút này, Điền Kê không thèm đếm xỉa gì nữa, nghiến răng nghiến lợi phóng xe về phía Giang Sách.

Lúc này, Giang Sách và Lâm Mộng Vân đang đứng cùng nhau.

Điền Kê không quan tâm nhiều như vậy, kể cả có đụng phải Lâm Mộng Vân, vì trong mắt cậu ta giờ chỉ có Giang Sách, kiên quyết muốn giết chết Giang Sách.

Tiếng gầm cực lớn truyền đến, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Khi nhìn thấy chiếc xe đang phi nước đại mà đến, Dương Tuấn Thiên lo lắng hét lên: "Điền Kê, cậu bị điên à? Mau dừng xe lại, Mộng Vân cũng đang ở đó mà!"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Dương Tuấn Thiên không dám cứu người.

Khoảng cách giữa xe và người khá ngắn.

Chiếc xe lao tới với tốc độ nhanh như vậy, một khi không cẩn thận, chẳng những không cứu được ai mà thậm chí còn bỏ cả mạng sống của mình vào đó.

Dương Tuấn Thiên thích Lâm Mộng Vân.

Tuy nhiên, xét theo sự do dự lúc này, ít nhất anh ta không thích đến mức dám hy sinh bản thân vì Lâm Mộng Vân.


Tiếng gầm ngày càng gần.

Giang Sách muốn trốn thoát là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Lâm Mộng Vân thì sao?
Giờ phút này, Lâm Mộng Vân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy.

Mắt thấy sắp mất mạng.

Chỉ trong khoảnh khắc, Giang Sách vòng tay ôm eo Lâm Mộng Vân, nhảy dựng lên, hai người đồng thời bay lên không trung, thân thể nằm ngang trên không trung.

Chiếc xe thể thao Ferrari nhanh chóng đâm tới dưới thân hai người họ.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong 0,5 giây, thậm chí không đủ cho một cái chớp mắt, chiếc xe thể thao Ferrari gần như là cọ vào lưng Giang Sách mà lao qua.

Bùm!
Chiếc xe phóng nhanh như bay.

Giang Sách ôm Lâm Mộng Vân, nặng nề ngã xuống đất.

Để tránh cho Lâm Mộng Vân bị thương, Giang Sách đã sử dụng bản thân mình như một tấm đệm để giảm tổn thương cho Lâm Mộng Vân khi ngã xuống đất.

"Mộng Vân!"
Bấy giờ Dương Tuấn Thiên mới chạy vọt tới, sốt ruột hoảng sợ mà kéo Lâm Mộng Vân đứng dậy: "Em không sao chứ?"
Lâm Mộng Vân sững sờ mất vài giây, bấy giờ mới phản ứng lại kịp.

Cô ta giãy thoát khỏi Dương Tuấn Thiên, nhìn Giang Sách trên mặt đất, giọng nghẹn ngào hỏi: "Giang Sách, Giang Sách, anh không sao chứ? Anh đừng bao giờ gặp chuyện không may đấy.

Anh mà có chuyện gì không may thì tôi sẽ áy náy cả đời đấy."
Nhìn thấy Lâm Mộng Vân nôn nóng và lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt, sự ghen tuông của Dương Tuấn Thiên càng thêm sâu.

Anh ta chỉ mong mỏi Giang Sách chết mới tốt.

Tuy nhiên…
Giang Sách từ từ đứng dậy phủi bụi trên người, ngoại trừ quần áo phía sau bị xước ra thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.


"Giang Sách, anh không chết thì thật tốt quá rồi."
Lâm Mộng Vân nhất thời thất thố, nhảy lên ôm chặt lấy Giang Sách ngay trước mặt mọi người!
Động thái này khiến Dương Tuấn Thiên có cảm giác như một vạn con dao thép cứa vào tim anh ta.

Giang Sách cũng hơi xấu hổ, nhanh chóng đẩy Lâm Mộng Vân ra một cách nhẹ nhàng, sau đó nhìn về chiếc Ferrari mà Điền Kê đang lái, vì sợ rằng cậu ta làm một lần không được thì sẽ thêm một lần nữa.

Thực ra vừa rồi do quá bốc đồng nên sau khi Điền Kê lao tới không kịp làm chủ tay lái, đâm thẳng vào tường.

Cậu ta đập mạnh tay lái.

Chiếc xe bẻ lái gấp để tránh va vào bức tường phía trước nhưng cũng đâm nghiêng và lao lên để lại vết xước sâu trên tường.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Ferrari bị gắn vào một bên của bức tường.

Túi khí an toàn bắn ra.

Chiếc xe dừng lại.

"Đồ khốn nạn!"
Dương Tuấn Thiên tức giận sải bước đi qua, mở cửa xe, kéo Điền Kê ra ngoài.

Vừa định dạy cho cậu ta một bài học tử tế, nhưng lại bất ngờ phát hiện mặt Điền Kê bê bết máu, cả người đã ngất đi.

“Hẳn là vừa rồi đã bị đụng phải.” Lâm Mộng Vân lo lắng nói: “Mau đưa đến bệnh viện đi, nếu quá muộn thì rất có thể sẽ chết đấy!"
Lúc này, Giang Sách chủ động nói: "Để tôi cầm máu trước, tạm thời xử lý một chút."
Bấy giờ Lâm Mộng Vân mới nhớ ra Giang Sách là một bác sĩ, gật đầu lia lịa: "Đúng, để Giang Sách xử lý trước."
Dương Tuấn Thiên nghe xong thì càng tức giận hơn, đẩy Giang Sách ra.

"Đừng có giả mèo khóc chuột!"
"Điền Kê trở nên như thế này, tất cả không phải là do mày sao?"
"Dù anh em tao có chết cũng không chấp nhận sự giả nhân giả nghĩa của mày, cút ngay cho tao!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi