CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Sắc mặt Giang Sách tái mét, hơi thở yếu ớt, hai mắt mơ màng, cứ như người sắp chết.
Lần này, Đinh Mộng Nghiên sợ thật rồi.
Cô chỉ nổi nóng với Giang Sách, nhưng chưa bao giờ muốn tổn thương anh, cô đâu biết rằng mình chỉ mới đẩy nhẹ một cái đã khiến người chinh chiến trên sa trường như Giang Sách biến thành bộ dạng như vậy?
"Ông xã, anh đừng dọa em sợ, em cầu xin anh đấy."
Giang Sách khẽ mở mắt ra nói: "Có, có lẽ anh không xong rồi.

Vết thương ba nhát dao của anh vẫn chưa bình phục, bây giờ lại càng nặng hơn."
"Vậy, vậy em sẽ gọi cấp cứu ngay."
“Quá muộn rồi.” Giang Sách nắm chặt tay Đinh Mộng Nghiên: “Bà xã, trước khi chết, anh chỉ muốn nói cho em biết, kiếp này anh chỉ yêu một mình em, mãi mãi không thay đổi.

Trái tim anh cũng chỉ có mình em, không tồn tại người phụ nữ thứ hai."
Đinh Mộng Nghiên khóc như mưa: "Anh đừng nói những lời như vậy nữa, bây giờ em sẽ chở anh đến bệnh viện."
"Không, nếu em không tin anh, anh sẽ chết không nhắm mắt."
Đinh Mộng Nghiên vừa lau nước mắt vừa gật đầu: "Em tin anh, chỉ cần anh sống sót, chuyện gì em cũng tin tưởng anh, anh nói gì em cũng sẽ đồng ý."
"Thật không?"
"Ừm!"
"Vậy em đưa mặt tới gần một chút, anh muốn nhìn em lần cuối."
Đinh Mộng Nghiên cúi đầu xuống, đúng lúc này, Giang Sách đột ngột duỗi tay ôm chặt Đinh Mộng Nghiên, rồi hôn lên môi cô như hổ đói.
Bây giờ tình yêu ngập tràn.

Đinh Mộng Nghiên chẳng hề vùng vẫy, mà tận hưởng niềm vui của tình yêu.
Hai người hôn nhau thâm tình, nửa ngày vẫn chưa chịu buông ra.
Một lúc lâu sau.
Lúc hai người tách ra, Đinh Mộng Nghiên mới phản ứng lại là mình đã bị lừa.
"Anh lừa em à? Anh hoàn toàn không sao cả."
Đinh Mộng Nghiên vô cùng xấu hổ, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Giang Sách.
"Được rồi, được rồi, nếu em còn đánh tiếp như thế thì anh sẽ xảy ra chuyện thật đấy."
Giang Sách ngăn Đinh Mộng Nghiên lại, ôm cô vào lòng: “Bây giờ, em đã tin tưởng vào tình yêu chân thành mà anh dành cho em chưa?”
“Hừ.” Đinh Mộng Nghiên kiêu ngạo nói: “Ai mà biết anh có đang lừa em hay không? Hôm nay lúc anh đi ra ngoài cùng Tô Nhàn, em đã nhìn thấy rất rõ, Tô Nhàn rất vui vẻ.

Cùng là phụ nữ, nên em biết rất rõ cô ấy đang nghĩ gì."
Đúng vậy, quả thật Tô Nhàn có tình cảm với Giang Sách.
Có đôi lúc không cần phải giấu giếm, ngược lại nói thẳng ra sẽ đỡ phiền phức hơn rất nhiều.
Giang Sách nói thẳng: "Anh cũng không giấu gì em, hôm nay trên đường về, Tô Nhàn đã tỏ tình với anh."
Đầu óc của Đinh Mộng Nghiên nhất thời nổ tung.
Cô trừng mắt nhìn Giang Sách.
Cô còn chưa kịp nổi giận, Giang Sách đã vội vàng bổ sung: "Nhưng anh đã từ chối cô ấy ngay, khiến cô ấy khóc rất lâu, sau khi cô ấy bình tĩnh lại, anh đã chở thẳng cô ấy về nhà để nghỉ ngơi.

Trái tim anh sẽ không bao giờ có người phụ nữ thứ hai, huống hồ, cô ấy còn là em gái của em."
"Anh nói thật chứ?"
"Thật!"
Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách bằng ánh mắt nghi ngờ: "Em họ của em là hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, lúc nào trên người cũng toát ra hơi thở thanh xuân của thiếu nữ, được vô số người theo đuổi.

Cô ấy chủ động nhào vào lòng anh, vậy mà anh vẫn có thể ngồi yên không loạn ư? Sao anh lại nói lời khó tin như vậy?"
Giang Sách khẽ cười đáp: "Ừm, chủ yếu là anh không cảm thấy hứng thú với thiếu nữ trẻ trung."
"Ồ? Vậy cho hỏi anh cảm thấy hứng thú với thứ gì?"
Giang Sách nhìn Đinh Mộng Nghiên từ trên xuống dưới, cười xấu xa nói: "Anh thích phụ nữ đã có chồng hơn."
Phụ nữ...!đã có chồng ư?
Mới đầu Đinh Mộng Nghiên còn chưa kịp phản ứng, dần dần, cô mới nhận ra Giang Sách đang nói mình.
"Anh bảo ai là phụ nữ đã có chồng hả?"
"Đồ khốn!"
Đinh Mộng Nghiên lại muốn đánh Giang Sách, nhưng lần này đã bị Giang Sách nắm chặt tay trước một bước.
Giang Sách nói: "Ban nãy em đã nói, chỉ cần anh có thể sống sót thì anh nói gì em cũng sẽ đồng ý, bây giờ anh muốn em sinh ra một cục cưng giúp anh."
Đinh Mộng Nghiên xấu hổ đến đỏ mặt: "Câu này không tính, lúc nãy anh đã lừa em, đồ lưu manh."
Giang Sách lại nói tiếp: "Nếu câu này không tính, vậy vụ cá cược hôm qua thì sao, em đã nói nếu em thua thì em sẽ sinh con cho anh, chuyện này không thể chối cãi được.


Bây giờ nợ mới nợ cũ đều tính chung một lượt, em muốn chạy cũng không thoát nổi đâu."
Anh liền ôm chầm lấy Đinh Mộng Nghiên, ném xuống giường.
Lần này, không còn bất kỳ ai và chuyện gì có thể ngăn cản bọn họ.
Tim Đinh Mộng Nghiên đập loạn xạ.
Cuối cùng, cuối cùng cũng đến rồi đúng không?
Cô đã chờ đợi, mong ngóng lâu như vậy, trải qua bao nhiêu niềm vui nỗi buồn, hợp rồi tan, cuối cùng cô cũng đợi được giây phút này.
Đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời người phụ nữ.
Đinh Mộng Nghiên vừa thẹn thùng vừa kích động, pha chút hưng phấn.
Cô khẽ nhắm mắt lại, để mặc Giang Sách muốn làm gì thì làm trên người cô.
Hôm nay cô cảm thấy hơi đau.
"Á!!!"
......
Lúc sẩm tối, mẹ vợ Tô Cầm xách giỏ rau về nhà, vừa mở cửa chính ra đã nghe thấy âm thanh khiến người khác miệng đắng lưỡi khô vọng ra từ trong phòng.
Bà giật mình, nhẹ nhàng đặt giỏ rau xuống, rón rén đi vào nhà, áp tai lắng nghe.
Đây chính là điều mà trong lòng bà mong muốn.
Tô Cầm mặt mày hớn hở đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bà chưa đi được bao xa thì gặp bố vợ Đinh Khải Sơn đang tan làm về.
“Này, bà không về nhà nấu cơm còn chạy đi đâu thế?” Đinh Khải Sơn nghi ngờ hỏi.
“Đi thôi, chúng ta mau đi thôi.” Tô Cầm kéo Đinh Khải Sơn đi ra ngoài.
Đinh Khải Sơn mơ màng hỏi: "Rốt cuộc bà bị gì vậy? Chẳng lẽ bà đang giấu ai ở trong nhà?"
"Phỉ phui cái mồm ông, ông đang nói bậy bạ gì thế?"
"Nếu bà không giấu ai thì cần gì phải lén la lén lút?"
Tô Cầm cười quái dị nói: "Tôi nói cho ông biết một tin tốt, có lẽ chúng ta sớm được bồng cháu rồi."
Đinh Khải Sơn hừ lạnh: "Bồng cháu con khỉ, bụng của Mộng Nghiên còn chưa lớn thì bồng kiểu gì?"

Vừa dứt lời, Đinh Khải Sơn nhất thời phản ứng lại.
Ông trợn tròn mắt nhìn Tô Cầm: "Bà xã, chẳng lẽ bà kéo tôi ra ngoài là muốn ám chỉ, bây giờ Mộng Nghiên và Giang Sách đang thực hiện kế hoạch tạo em bé ở nhà ư?"
Tô Cầm cười ha hả nói: "Chứ gì nữa?"
Đinh Khải Sơn nửa tin nửa ngờ: "Chúng ta đã hiểu lầm chuyện này mấy lần rồi, lần này bà không nhầm lẫn đấy chứ?"
"Ông cứ yên tâm, không sai được đâu, lần này chính tai tôi đã nghe thấy mà."
Đinh Khải Sơn cười hớn hở: "Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng đợi được ngày này.

Cuối cùng tôi cũng có thể bồng cháu rồi."
Tô Cầm ho khan: "Đây là lần đầu tiên đúng không, chắc sẽ khá mệt, có lẽ sẽ tiến hành rất nhiều lần, tiêu hao khá nhiều thể lực trong người.

Chúng ta cũng đừng nhàn rỗi, mau đi mua ít thịt cá, nấu một bữa tối thịnh soạn cho hai đứa."
"Đúng đúng đúng, phải nấu thịnh soạn một tý.

Năm đó, lúc tôi với bà làm lần đầu, cũng mệt chết đi được, khiến tôi suýt gãy cả eo."
"Phi, ông đúng là không biết xấu hổ, tự dưng nhắc lại chuyện vớ vẩn đó làm gì? Tổng cộng còn chưa tới năm phút mà mệt cái gì?"
"Này, mặc dù tôi chưa tới năm phút, nhưng tôi đã làm rất nhiều lần."
Hai ông bà già vừa đi chợ mua rau vừa nói những lời xấu hổ.
Hôm nay là một ngày vui của hai phụ huynh.
Cũng là ngày mà Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên trở thành vợ chồng thực thụ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi