CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Mọi người vừa tới tòa án thì đã thấy Giang Sách đang ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế.

Thấy bọn họ tới, Giang Sách lập tức đứng dậy sửa sang quần áo rồi đi sang.

"Mọi người tới rồi sao?"
Tây Môn Tuấn có chút giật mình, anh ta thật sự không ngờ Giang Sách lại ở đây đợi thật.

Theo lý mà nói bản thân Giang Sách không thể tự mình đưa ra 900 triệu, chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ.

Nhưng cả thành phố, người có khả năng cho anh mượn tiền đã bị Tôn Vĩnh Trinh chặn trước, sẽ không ai có thể giúp đỡ Giang Sách được.

Càng nghĩ, Tây Môn Tuấn càng không tìm được lý do Giang Sách gom đủ tiền trả nợ.

Anh ta dò hỏi: "Anh định trả nợ thế nào?"
Giang Sách nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi có hẹn người khác, mười mấy phút nữa sẽ đến.

Anh ta sẽ giúp tôi trả hết nợ nần.

À đúng rồi, không phải 900 triệu mà là 1,2 tỷ.

Sau khi trả hết nợ nần, tôi muốn chuộc Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng lại."
Tây Môn Tuấn nheo mắt, cách Giang Sách chọn giống hệt những gì anh ta nghĩ.

Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng có giá trị ba tỷ.

Chỉ cần Giang Sách đủ thông minh thì nhất định có thể tìm được người bằng lòng giúp anh, còn anh chỉ cần đưa Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cho người đó quản lý là được.


Mặc dù công ty ở thành phố Giang Nam bị Tôn Vĩnh Trinh chèn ép nhưng những thành phố khá thì không sao.

Dùng 1,2 tỷ để đổi lấy Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng có giá trị ba tỷ, cuộc mua bán này rất đáng.

Điều này Tây Môn Tuấn đã sớm lường trước.

Anh ta cười lạnh: "Giang Sách, đừng cho là tôi không biết anh đang tính toán gì.

Anh quá tự cho mọi chuyện là đúng, thật sự nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh sao?"
"Nói cho anh biết, có một số việc không đơn giản như anh nghĩ."
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì cửa chính mở ra, một người đàn ông đeo mắt kính vàng dẫn theo một đám người đi đến.

Người đàn ông đó đương nhiên là Thủy Bình.

Giang Sách cười cười, tiến ra phía trước nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là người bằng lòng trả hết tiền cho tôi - ngài Camus.

Cậu ta là con lai Trung Pháp, quản lý công ty có giá trị mấy tỷ."
Tây Môn Tuấn lạnh lùng nhìn Camus rồi nói: "Ngài Camus, cậu muốn giúp Giang Sách trả hết nợ nần thì đương nhiên tôi ủng hộ.

Chỉ là trước đó chúng ta phải thẩm tra tài sản của cậu một chút.

Nếu như thẩm tra không có vấn đề gì thì tôi lập tức tiến hành thủ tục trả nợ."
"Không có vấn đề gì." Camus vui vẻ đồng ý.

Trần Chiêu bước ra nói: "Vậy thì mời ngài Camus đi theo tôi một chuyện.

Để đảm bảo tính bảo mật, những người khác ngồi đây chờ là được."
Trần Chiêu dẫn Camus rời đi, để lại những người khác ngồi lo lắng trong đại sảnh.

Trong lúc đó, Giang Sách tới trước mặt Đinh Mộng Nghiên.

Anh vuốt ve gương mặt cô vài cái rồi đau lòng nói: "Em khóc sao?"
Đinh Mộng Nghiên cười cười: "Không có gì, chỉ là bụi bay vào mắt thôi."
"Xin lỗi, em đi theo anh phải chịu khổ rồi."
"Không cần xin lỗi, là em tự nguyện."
Đinh Khải Sơn thấy cảnh này thì hừ lạnh một tiếng; "Tự nguyện? Ha ha, nếu như Camus có thể trả hết nợ nần thì tốt, không thì con cuốn gói đi theo tên vô dụng này đi!"
Tô Cầm vỗ lưng Đinh Khải Sơn một cái: "Ông nó nói hươu nói vượn gì vậy?"
"Sao lại trở thành tôi nói hươu nói vượn rồi?"
Lúc bọn họ nháo nhào loạn xạ, Tây Môn Tuấn bước sang rồi châm chọc: "Giang Sách, anh nghĩ hay lắm, lấy Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng làm mồi nhử để người khác trả tiền thay anh, sau đó lại giao công ty cho người đó quản lý để đền bù.

Như vậy đối phương có thể có công ty trị giá ba tỷ, mà anh lại thoát nợ.

Đúng là đôi bên đều có lợi."
Giang Sách nhún vai: "Chỉ thiệt thòi cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh các anh, khi không lại mất một công ty."
Tây Môn Tuấn nói: "Anh cũng đừng quên đây là tòa án, tất cả mọi chuyện đều tuân theo pháp luật, không phải cứ có tiền là trả nợ được.

Nếu như thẩm tra không đạt, tiền của anh có vấn đề thì cho dù có nhiều tiền hơn cũng không trả được."
Tây Môn Tuấn đã sớm lường trước biện pháp của Giang Sách nên anh ta cũng đã sắp xếp trước.


Nhân viên chấp pháp Trần Chiêu đã bị Tây Môn Tuấn mua chuộc, kết quả thẩm tra nhất định không đạt.

Cho dù Camus có nhiều tiền hơn thì cũng không thể trả nợ giúp Giang Sách.

Cho nên cách của Giang Sách nhất định sẽ thất bại.

Đinh Mộng Nghiên cũng nghe ra mùi uy hiếp trong đó.

Cô nhíu mày, tức giận mắng mỏ: "Sao anh lại thành ra như vậy?"
Tây Môn Tuấn cười: "Tôi thế nào? Chẳng qua tôi chỉ dùng biện pháp phù hợp nhất mà thôi.

Các người đó, vĩnh viễn đừng mong trả hết món nợ này."
Anh ta còn cố ý ghé sát vào tai Giang Sách: "Tiết lộ cho anh một bí mật, em trai Giang Mạch của anh là bị chiêu này của tôi ép chết đó."
Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Giang Sách lập tức cháy bừng.

Dùng nợ nần ép người khác đến đường cùng, sau đó lại phá hủy đường trả nợ khiến người đó ngày ngày bị tra tấn về thể xác lẫn tâm hồn.

Đến cuối cùng, người đó chỉ còn một con đường chết.

Giang Mạch đã bị Tây Môn Tuấn ép chết như thế, bây giờ đến lượt Giang Sách.

Giang Sách cố nén lửa giận trong lòng, kiềm chế nỗi phẫn nộ mà nói: "Tây Môn Tuấn, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này.

Tôi sẽ cho anh biết thế nào là hối hận."
"Hối hận? Ha ha ha ha, anh vẫn nên lo cho mình trước đi.

Hôm nay mà không trả hết nợ, không riêng anh xong đời mà cả nhà anh cũng phải chôn theo.

Đấu với tôi? Anh còn non lắm."
Trong căn phòng nhỏ của tòa án.

Nhân viên chấp pháp Trần Chiêu dẫn Camus vào, để những người đi cùng ở ngoài trông coi rồi đóng cửa lại.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau.


Camus mở cặp tài liệu rồi lấy giấy tờ liên quan ra.

"Ngài Trần, đây là giấy tờ chứng minh tài sản của tôi.

Anh có thể xem thử."
Trần Chiêu cười cười, không hề động vào những giấy tờ kia mà đã bắt chéo chân rồi nói: "Giấy tờ của cậu không đúng quy tắc.

Cậu có thể về rồi."
"Hả?"
Camus nhíu mày hỏi: "Ngài Trần, anh còn chưa nhìn giấy tờ của tôi mà."
"Tôi không cần nhìn."
"Không nhìn làm sao biết không đúng quy tắc?"
"Bởi vì mọi chuyện do tôi quyết định."
Trần Chiêu cười xấu xa nhìn Camus rồi không nói gì thêm.

Không cần nói gì nữa, Camus đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

Trần Chiêu này và Tây Môn Tuấn là một bọn, cho dù Camus có nhiều tiền hơn, chứng minh kĩ càng hơn thì cũng không đạt thẩm tra.

Không đạt thẩm tra thì không thể trả nợ giúp Giang Sách.

Trần Chiêu uy hiếp: "Camus, cậu có biết vì sao tất cả công ty trong thành phố Giang Nam đều không chịu hỗ trợ không? Để rồi Giang Sách phải đi tìm một người không thuộc thành phố Giang Nam như cậu? Bởi vì đây là món nợ của doanh nghiệp Thiên Đỉnh.

Doanh nghiệp Thiên Đỉnh chính là doanh nghiệp lớn nhất của thành phố Giang Nam, không ai dám trêu vào."
"Doanh nghiệp Thiên Đỉnh không phải muốn Giang Sách trả nợ mà là muốn mạng anh ta! Nói như vậy hẳn là cậu hiểu rồi chứ?"
Camus gật đầu: "Anh nói như vậy thì tôi hiểu rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi