CHÍ TÔN CHIẾN THẦN



Đinh Mộng Nghiên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm một hồi lâu, còn phóng to hình ra để nhìn, xác định bản thân không phải đang hoa mắt.

"Chuyện này, chuyện này..."
Cô nhìn Giang Sách rồi lại nhìn điện thoại, kinh ngạc không nói thành lời.

Giang Sách cười xấu xa rồi lại nói tiếp: "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ nếm mùi bị bôi đen một lần."
Đinh Mộng Nghiên hỏi: "Làm sao anh làm được?"
"Anh có quen vài người bạn ở Khoa học kỹ thuật Tẩm mộng, bọn họ có một ít tài nguyên kênh truyền thông nên anh nhờ người ta giúp một chút thôi."
"Ồ, như vậy có phải...!không tốt lắm không?"
Giang Sách cười cười: "Vậy em muốn anh xóa bài?"
Đinh Mộng Nghiên lập tức ngẩng đầu lên: "Hừ, không muốn."
Lúc này, trong văn phòng của bà chủ Trùng Minh Hỗ Động, Hải Tùng Thịnh nói chuyện với bà chủ xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh ta vừa bước ra thì đã bị một đống người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí bọn họ còn đang cười trộm.

Bản năng nhạy bén của nghề nghiệp khiến Hải Tùng Thịnh lập tức cảm giác đã có chuyện xảy ra, anh ta túm một người lại rồi hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Anh Thịnh, anh biết tôi cười cái gì mà."
"Tôi biết cái rắm!"
"Ai nha anh Thịnh, anh cũng đừng giả vờ nữa, bây giờ người trong khắp thiên hạ đều biết chuyện của anh và bà chủ rồi.

Tôi nói cho anh nghe, đúng là bất chính.

Hai người sớm đã ở cùng chỗ, lần trước tôi nhờ anh xin bà chủ chi phí gia công thế mà anh lại dám nói không thân với bà chủ.

Chậc chậc chậc."
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hải Tùng Thịnh túm lấy cổ áo đối phương rồi hung tợn quát: "Cậu con mẹ nó còn dám nói xằng nói bậy một câu nữa xem?"
"Anh Thịnh, không phải tôi nói xằng nói bậy, tin tức đều đăng cả rồi."

"Đưa tôi xem thử."
Hải Tùng Thịnh mở tin tức ra xem, phát hiện có mấy chục tờ báo đang rầm rộ đưa tin về bê bối của anh và bà chủ Vương Nhã Mỹ.

Thậm chí còn có một bài viết vô cùng khoa trương: Hai người đã có kết tinh của tình yêu, chuẩn bị bỏ trốn để xây dựng hạnh phúc riêng cho bản thân.

"Đây là do tên khốn nào viết."
Hải Tùng Thịnh cầm điện thoại vọt vào văn phòng bà chủ, anh ta sốt ruột, hoảng loạn nói: "Bà chủ, không xong rồi.

Cô xem tin tức này đi."
"Sao rồi? Lại có người để mắt tới tin tức anh viết sao?"
"Không phải, là...!ai da, nói cũng không nói rõ được.

Bà chủ, cô tự mình xem đi.
Vương Nhã Mỹ vừa liếc nhìn đã lập tức hóa đá.

"Đây là do tên khốn khiếp nào tung tin đồn nhảm?"
"Không biết."
Quan trọng nhất là không chỉ có một tờ báo tung tin đồn nhảm.

Độ phủ của tin tức này rất rộng, có đến tận mấy chục tờ báo nhúng tay vào
Có thể nói, toàn bộ truyền thông của khu Giang Nam đều bị điều động.

Vương Nhã Mỹ nhìn kỹ cách phối đồ kia rồi nói: "Tôi và anh trong tấm hình này đều mặc quần áo hôm nay, mà góc độ của tấm hình cũng là chụp lén.

Đúng rồi, người đàn ông ban nãy?"
Câu nói này đã nhắc nhở Hải Tùng Thịnh.

Anh ta nhớ tới lời nói trước khi đi của Giang Sách: "Ha ha, khó trách sao anh ta lại bảo muốn "đấu bút" với chúng ta, nói gì mà muốn chúng ta đi xin lỗi.

Thì ra anh ta muốn dùng cách này để nói xấu chúng ta."
Hải Tùng Thịnh giơ nắm đấm lên: "Không phải là tôi bốc phét, "bút đấu" sao, trước giờ tôi chưa bao giờ thất bại trong việc này.

Năng lực bịa chuyện của Hải Tùng Thịnh tôi luôn là đứng số một số hai trong giới.

Tôi muốn khiến nhà họ Đinh bọn họ hoàn toàn bị bôi đen, tôi muốn thấy Đinh Mộng Nghiên vĩnh viễn không dám ra ngoài!"
"Đúng đúng đúng, bây giờ viết ngay đi." Vương Nhã Mỹ thúc giục: "Viết xong lập tức đăng bài ngay."
"Bây giờ tôi đi viết ngay."
Trong lúc bọn họ định ra tay phản kích thì thư ký chạy vào, khẩn trưởng nói: "Bà chủ, không ổn rồi."
"Có chuyện gì?"
"Bộ phận kiểm duyệt vừa gọi điện tới, nói công ty chúng ta dính líu đến việc thêu dệt vô cớ, ác ý sỉ nhục người khác nên đã phong tỏa tất cả kênh truyền thông của chúng ta.

Họ cũng yêu cầu chúng ta ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, họ sẽ xét duyệt kỹ lưỡng từng bài viết mà chúng ta đăng, nếu như không đạt tiêu chuẩn bị bọn họ vĩnh viễn không gỡ phong tỏa.

Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vương Nhã Mỹ trợn tròn mắt.

Chiêu rút củi dưới đáy nồi này quả thật độc ác.

Công ty truyền thông mới như bọn họ chỉ có thể sống dựa vào kênh truyền thông với lưu lượng cực lớn.


Bây giờ đã phong tỏa kênh này, họ đừng mong mà đăng được một bài báo lên.

Không đăng tin tức được thì chẳng khác nào tịch thu súng đạn của bọn họ, còn cái rắm gì nữa mà làm?
Cho dù năng lực bịa chuyện của Hải Tùng Thịnh rất mạnh nhưng kênh đăng bài đã bị chặn.

Nếu như anh ta lén lút đăng ở kênh khác thì sẽ lập tức bị bắt giữ.

Dưới điều kiện nghiêm trọng như vậy, anh ta lấy cái gì mà "bút đấu" với Giang Sách?
Một bên có thể tùy ý phát biểu, một bên đã bị chặn miệng, Trùng Minh Hỗ Động đã thua từ gốc rễ.

Đinh đinh đinh...!Đinh đinh đinh...!
Hải Tùng Thịnh bắt máy: "Alo, mẹ à.

Có chuyện gì không?"
"Con trai à, mẹ vừa thấy tin tức con trộm đồ lót bị chủ nhà người ta phát hiện, còn chặt đứt chân con nữa.

Bây giờ con sao rồi? Mẹ đã khuyên con sớm tìm bạn gái, con không những không nghe lại còn đi trộm đồ lót người ta.

Con nói xem con đang làm gì vậy? Mẹ đã mất sạch mặt mũi, bây giờ ra ngoài đều bị người ta cười chết."
"Ai nha, mẹ, mẹ đừng tin những tin tức đó.

Tất cả đều là giả!"
"Đến bây giờ con còn gạt mẹ? Lên báo cả rồi mà con còn nói là giả? Con bảo sau này mẹ biết để mặt mũi ở đâu?"
Hải Tùng Thịnh im lặng, trực tiếp cúp điện thoại.

"Tùng Thịnh, nghe bảo anh lái xe tông chết người?"
"Alo, Tùng Thịnh à? Cậu đánh bài thua cũng đừng nhảy lầu, anh cho cậu mượn..."
"Tùng Thịnh, anh nói xem anh còn là người không? Sao anh có thể đẩy con người ta xuống gầm xe tải chứ? Sao anh lại có thể làm ra chuyện thất đức như vậy?"
Điện thoại liên tục gọi đến, khiến Hải Tùng Thịnh tức giận tới mức tắt máy, rút sim ra.

Vương Nhã Mỹ cũng không khá hơn chút nào.

Cô ta một lát lại nhận được điện thoại phục vụ đặc biệt, một lát lại có người gọi hỏi cô ta có phải đang muốn có con không, phiền phức tới mức cô ta tuyệt vọng.


Cuối cùng, cô ta cũng tắt điện thoại di động.

Hai người bực bội ngồi trên ghế, bây giờ nên làm thế nào đây?
Vương Nhã Mỹ bật máy tính lên xem tin tức, phát hiện tin tức cử nối tiếp nay, tất cả đều là bôi nhọ cô ta và Hải Tùng Thịnh.

Những bài báo này nói đủ thứ trên trời dưới đất.

Giết người, phóng hỏa, cướp bóc, trộm cắp, tất cả chuyện xấu đều đặt lên người bọn họ.

Bọn họ đã trở thành con chuột trên đường, ai gặp cũng đánh đuổi.

Hải Tùng Thịnh phẫn nộ: "Không được, tôi muốn báo cảnh sát.

Bọn họ thật sự quá đáng!"
Đúng lúc anh ta chuẩn bị đi lấy điện thoại di động thì cửa văn phòng bỗng nhiên bị đạp văng ra.

Một người đàn ông cao một mét chín đứng ngay cửa, trên người cuồn cuộn cơ bắp.

Anh ấy đang tức giận tới mức gân xanh nổi đầy trên mặt.

Vương Nhã Mỹ ngẩn người ra hỏi: "Chồng, chẳng phải anh đang tiếp rượu với khách sao? Sao lại về rồi?"
"Sao lại về rồi? Ha ha! Khách hàng nhìn thấy tin tức cô và tên khốn Hải Tùng Thịnh này cấu kết làm bậy sau lưng tôi.

Lúc đầu tôi còn không tin, hay lắm, vừa về đã thấy hai người dính cùng một chỗ, tôi cũng không thể không tin nữa.

Cái đồ tiện nhân nhà cô, ông đây đánh chết cô!"
"Chồng, anh nghe em giải thích...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi