CHÍ TÔN

- Vật này hẳn là vật phẩm thời đại Tinh Thánh, mang theo phong cách cổ xưa. Thực sự là kinh diễm, vật phẩm từ thời đại bấy giờ lại có thể lưu lại tới tận bây giờ, thật khó có thể tưởng tượng được!
Người quản lý đẽo gọt một lúc lâu, chau mày lại, thần tình ngưng trọng, sau cùng nhận xét. Dựa vào ánh mắt của hắn, cũng chỉ nhận ra đây là một đồ cổ quý giá. Cho rằng đây cũng không phải là yêu binh.

- Đã như vậy, xin được cáo từ.
Sở Vân có chút thất vọng, thấy không thể thu hoạch thêm gì nữa, liền thu hồi Cái chén màu lam, rời khỏi thương thuyền.

- Thiếu niên trẻ tuổi, không muốn tính số mệnh sao? Bần đạo Quái Tiên, ăn ngay nói thẳng, không linh không lấy tiền.
Vừa mới đi khỏi cửa hàng, ra tới khoang thuyền, Sở Vân liền bị Quái Tiên ngăn lại.

- Tính số mệnh?
Nhãn thần Kim Bích Hàm sáng lên, cảm thấy rất hứng thú.

- Vị tiểu thư này, muốn tính số mệnh?
Quái Tiên nhìn thoáng qua Kim Bích Hàm, mỉm cười nói.

Kim Bích Hàm trừng mắt, hai má hây hây đỏ:
- Tiểu thư? Ngươi là thầy bói mà ánh mắt như vậy!

- Vị công tử này, có muốn tính số mệnh không?
Quái Tiên nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Sở Vân.

- Ngự yêu sư thực thụ có thể tính được số mệnh, cũng không phải nói khoác. Chỉ là đều sở hữu một yêu vật tuyệt phẩm. Thí dụ như Âm Dương Lưỡng Ngư Đồ, Hà Lạc Vũ Thần Đỉnh, Bát Quái Cung Cẩm Đăng, Thôi Tinh Bối Hải Ngoan. Xin hỏi tiên sinh có những yêu vật này sao? Nếu không có những có yêu vật này, chung quy lại cũng chỉ hạng người lừa đời lấy tiếng.
Sở Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt coi thường nhìn thầy bói trước mặt. Chỉ là hắn không trực tiếp đuổi đi, mượn hàm ý trong lời nói muốn đối phương biết khó mà lui.

Quái Tiên cao giọng cười:
- Lão phụ đoán trước một quẻ, xem có chuẩn xác hay không để thiếu niên quyết định.

Tiếp đến lại nói:
- Nhìn sắc mặt vị thiếu niên này rạng rỡ, mặt mang theo hoa đào, nhất định có số đào hoa. Chỉ là đào hoa ở ngoài, linh khí tụ trên đỉnh đầu, Bảo Ngọc lại bất ngờ xuất hiện. Hiển nhiên vừa mới nhận được một bảo vật ngọc thạch, không biết có đúng hay không?
Trước khi Sở Vân nghe lời nói này, vẫn đang mỉm cười. Lời hay người người sẽ nói, người người thích nghe, tự nhiên không có đi sâu vào trong lòng. Nhưng sau khi nghe được câu này, bấy giờ Sở Vân biến sắc, nhãn thần ngưng đọng, cảnh giác nói:
- Hừ, rõ ràng đạo trưởng là vì Túy Ngọc mà đến.

- Đúng là như vậy. Ta vốn muốn đổi lấy chút Túy Ngọc, không ngờ hai vị thiếu niên lại nhanh chân tới trước. Không biết có thể lão phu dùng Thiên Cực Băng Tinh đổi lấy một ít có được không?
Quái tiên vừa nói, vừa lấy ra một khối Thiên Cực Băng Tinh ra.

- Đúng là Thiên Cực Băng Tinh sao?
Vẻ mặt Sở Vân có chút cổ quái, thật không ngờ nhanh như vậy, lại có thể thu thập đầy đủ hai vật phẩm này.

Trên thực tế, hắn chỉ cần một trong hai loại Túy Ngọc và Thiên Cực Băng Tinh. Hai loại thật đúng là hoàn mỹ. Bất quá hai chũng loại thiên tài địa bảo này thực sự rất quý hiếm.

Ngay cả Du Nha Đại Sư cũng không dám khẳng định có tìm được hay không.

- Được, ta đổi.
Lúc này Sở Vân gật đầu. Lượng Túy Ngọc cũng hơi nhiều, dùng không hết, chi bằng đổi lấy Thiên Cực Băng Tinh.

Hai người giao dịch tại chỗ, theo như nhu cầu.

Nhìn bóng dáng Sở Vân rời đi, bỗng nhiên nhãn thần Quái Tiên ngưng đọng lại, tầm mắt liền biến đổi.

Trông thấy trên đỉnh đầu của Sở Vân, có một đoàn số mệnh lượn lờ, hình thành hư ảnh của Long Nguyện Thụ, dựng thành sừng rồng, vô cùng xanh tươi. Xung quanh
Long Nguyện Thụ, long khí tạo thành một vùng Địa Cực Băng Long, lúc ẩn lúc hiện làm cho không khí xung quanh di chuyển.

- Vốn Long Nguyện Thụ trên người hắn dùng để bảo vệ Hải Long Vương. Khó trách ta cảm thấy số mệnh tỏa hơi nóng. Chỉ là tu vi Long Nguyện Thụ có chút thua kém so với số mệnh với thiếu chủ Thiết gia.

Trong lòng Quái Tiên thầm than, lại quay lại lầu ba. Trên lầu ba, thiếu chủ Thiết gia chắp tay thi lễ, hướng về phía Quái Tiên mỉm cười.

Mà trên đỉnh đầu thiếu chủ Thiết gia cũng có một đoàn số mệnh. Lớn gấp hai lần so với số mệnh của Sở Vân. Ở giữa xuất hiện một tòa bảo tháp, ánh vàng, khí độ phát huy tới cực điểm.

Sắc mặt Quái Tiên bỗng nhiên ngưng đọng, nghĩ đến có chút cổ quái:
- Di? Lẽ ra trong tình huống vừa rồi ắt số mệnh sẽ áp chế, vậy vì sao không có?

Nhìn kỹ số mệnh thiếu chủ Thiết gia một hồi lâu, lại quay đầu nhìn lại đỉnh đầu Sở Vân. Sau khi thân ảnh Sở Vân nhập vào trong đoàn người, bỗng nhiên Quái Tiên mới phát hiện uẩn khúc trong đó.

- Hả, đây là...
Hắn không kìm chế nổi cảm xúc, âm thầm phát ra một tiếng kinh hô.

Trong hình dạng số mệnh Long Nguyện Thụ của Sở Vân có ẩn chứa một cái chén vỡ!



Rốt cục Quái Tiên cũng rời đi.

Mặc dù thiếu chủ Thiết gia dùng mọi cách thành khẩn giữ lại, đều bị Quái Tiên khóe léo từ chối.

Long Đạo Chi chau mày, trong lòng bất an. Trực giác cho hắn biết, ban đầu Quái Tiên vốn định ở lại Thiết gia một thời gian. Thế nhưng sau khi gặp được Sở Vân, bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

- Tên Sở Vân này, thật lớn mật. Đánh hạm đội Viêm gia tàn phế, mà còn dám ngao du khắp nơi. Thiếu chủ, chúng ta có cần âm thầm ra tay hay không...
Long Đạo Chi duỗi thẳng cánh tay ra, chém mạnh xuống phía dưới.

- Chỉ là một tên Sở Vân hèn mọn mà thôi, chúng ta không cần thiết phải động thủ!
Thiếu chủ Thiết gia lắc đầu, ngữ khí cao ngạo kèm theo sự tự tin tuyệt đối.
- Ta nghe nói lão tổ Viêm gia cũng đã tới chợ biển rồi. Nếu có thể tiết lộ hành tung của Sở Vân cho hắn. Hắn nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.

Long Đạo Chi cảm thấy không được thích đáng, lại tiếp tục nêu ra ý kiến:
- Thiếu chủ, đề phòng tai họa xảy ra. Tự mình xuất thủ, có lẽ sẽ thích hợp hơn cả. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ai, Đạo Chi. Có một số việc không phải ta không muốn nói cho ngươi, mà là ngươi không biết rõ đầu đuôi, nói ra cũng không có ích gì. Chỉ là hiện tại, ta cũng không có gì đáng lo cả.
Thiếu chủ Thiết gia thở dài, trong giọng nói mang theo một loại cảm giác hiểu rõ mọi sự việc, toàn bộ thiên hạ nằm trong tầm mắt.
- Ngươi biết vì sao trên Chư Tinh Quần Đảo, các thế lực luôn thay nhau biến đổi, chỉ có năm nhà Thiết gia, Viêm gia, Thủy gia, Sơn gia, Sâm gia vẫn trường tồn tới tận bây giờ, và được gọi ngũ tộc thượng cổ không?

- Chuyện này, quả thực có chút cổ quái. Lẽ nào trong đó có điều gì uẩn khúc sao?
Long Đạo Chi nghi hoặc nói.

Thiếu chủ Thiết gia liếc mắt nhìn thủ tịch mưu sĩ của chính mình, lại tiếp tục nói:
- Ngươi vừa rồi cũng nghe Quái Tiên định nghĩa về số mệnh. Điều này ta cũng không giải thích thêm. Ngũ tộc thượng cổ kỳ thực đều là huyết mạch của vương giả đời thứ nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi