CHÍ TÔN


- Kim sinh Thủy, mời thiếu chủ đặt Quy Lưu Đàn lên trên.
Du Nha nhắc nhở nói. Tất nhiên cũng phải chú ý về trình tự lắp ráp. Kim khắc Mộc, Hỏa khắc Kim. Nếu vật thứ hai được đặt vào là Bất Tận Mộc, Trấn Yêu tháp sẽ bắn ra ngoài. Về phần Đào Nguyên Thụ, thì căn bản lại càng không nên đặt lên.

Sở Vân lần lượt đặt Quy Lưu Đàn, Đào Nguyên Thụ, Bất Tận Mộc lên. Trên Ngũ Đức Luân lần lượt tăng thêm các màu sắc. Màu xanh lam đại biểu cho Thủy. Màu xanh lục đại biểu cho Mộc. Màu hồng tuyệt đẹp đại biểu cho Hỏa.

Sau cùng, Sở Vân thêm Phi Lai Phong lên trên, màu vàng đất đại diện cho Thổ liền xuất hiện, và gắn liền với bốn đạo quang khác thành một mảnh, tác động qua lại lẫn nhau, rực rỡ không gì sánh được.

Năm lỗ trống trên viên bạch kim đã được lấp đầy, lúc này đã hoàn mỹ không một vết trống. Nguồn truyện: Truyện FULL

Năm kiện yêu vật khí vận liền hóa thành năm hình vẽ, thông qua Ngũ Hành Thiên Luân tạo thành vòng tuần hoàn hoàn thiện ngũ hành tương sinh tương khắc. Lúc này, Ngũ Đức Luân không chỉ bay lơ lửng trong không trung, mà còn tự quay chậm rãi theo chiều kim đồng hồ.

Gần như đồng thời với lúc lắp ráp xong, chợt nghe ầm một tiếng!

Trong không gian đột nhiên phát ra một tiếng sét đánh vang dội.

Trong lòng Sở Vân và Du Nha đều chấn động, còn tưởng rằng sẽ xuất hiện Thiên Kiếp, giương mắt nhìn về phía bầu trời. Nhưng trong chốc lát lại không thấy động tĩnh gì.

- Thật tuyệt, đây là yêu vật Khí Vận, được trời đất chiếu cố, thiếu chút nữa đánh xuống Thiên Kiếp.
Du Nha Đại Sư thở hắt ra một cái, sau lại nói.

- Thiếu chủ, trong mỗi một yêu vật Khí Vận đều có một đạo pháp tuyệt phẩm, chính là đạo pháp Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Đức chân thân. Sau này, nếu Thiếu chủ cùng một lúc sử dụng cả năm loại đạo pháp này là có thể tổ hợp lại, hình thành Ngũ đức chân thân. Theo
ghi chép, Chân thân này có uy lực huyền diệu đến mức không thể tưởng tượng được. Đạo pháp ngũ hành được đánh ra, ngược lại sẽ trở thành dinh dưỡng tiếp tế.

- Ta hiểu rồi.
Sở Vân vừa gật đầu, vừa bỏ ra nửa tâm thần, kiểm tra linh quang trong cơ thể.

Hiện nay, linh quang của hắn đã tăng lên hơn mười lần. Thực lực cũng tăng một cách nhảy vọt. Lúc đầu, hắn vốn phải nghĩ một lúc, mới có thể thấy được Linh quang trong cơ thể. Hiện nay chỉ cần chuyên tâm một chút, tâm thần khẽ động, là có thể cảm thụ được.
Hiện nay, linh quang của Sở Vân như chiếc xe ngựa lớn.

Tại trung tâm linh quang, vẫn là thác nước kiếm khí yên lặng không một tiếng động, chảy thẳng xuống dưới, như con rồng trắng ngạo nghễ cười, trấn áp trung tâm, liếc nhìn bốn phía.

Trong không gian Kiếm khí, chính là hình ảnh hư ảo của Ngũ Đức Luân, giống như là một mặt trời nhỏ, tỏa ra năm ánh sáng xanh lam, xanh lục, vàng kim.

Xung quanh kiếm khí, còn có Tám đầu Kiếp Yêu, trấn thủ tám hướng.

Bên ngoài, chính là Thiên Hồ, Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, Hồng yêu không màu… Tất cả đều là Linh Yêu đỉnh phong.

Ở sát phía bên ngoài là Nguyệt Thỏ, Thông Linh Xà, Tâm Ý Cổ Tiên vân vân.

Toàn thể cảnh tượng sầm uất bày ra trước mặt trông thật phồn thịnh.

Nhìn mầm biết cây, Sở Vân liếc mắt xem qua liền biết Ngũ Đức Luân có lực lượng hùng hậu cỡ nào.

- Năm yêu vật Vận Khí, ngoại trừ Trấn Yêu tháp là Linh Yêu tám nghìn năm, còn lại đều là Linh Yêu đỉnh phong. Hiện nay tổ hợp lại, theo ngũ hành mà nói, địa vị dĩ nhiên có thể ngang với Tám Kiếp Yêu. Quả thật là một cánh tay đắc lực, có tiềm lực phát triển cực lớn!

- Chỉ là, cái này cũng đã ký kết khế ước liên kết liên minh với Tám đầu Kiếp Yêu, quan hệ với ta cũng không chặt chẽ lắm. Tương lai đợi đến khi đám Thiên Hồ phát triển đến cảnh giới Kiếp Yêu, cho dù là Kiếp Yêu mười vạn năm, ta cũng sẽ lập tức đưa Tám đầu Kiếp Yêu ra ngoài.

Trong lòng Sở Vân biết rõ ràng, trải qua kinh nghiệm quyển trục Vạn Thú Vương, hắn đối với con đường phía trước đã vô cùng rõ ràng.

"Hiện tại, cảnh linh quang của ta cũng đã phồn thịnh như vậy. Thật khó có thể tưởng tượng được, Vạn Thú Vương khống chế ngàn vạn yêu thú, lại càng không thiếu yêu thực, sẽ có linh quang tráng lệ hùng mạnh và kỳ lạ đến mức nào!"

Nghĩ tới đây, Sở Vân rất không lý do chờ mong hướng về.

Hắn cũng không còn chút cảm giác kiêu ngạo nào. Hắn biết rất rõ ràng, còn phải đi một chặng đường rất dài chính mình mới có thể leo lên đỉnh núi.

Mấy ngày sau đó, hắn vẫn chưa vội vàng xuất phát, mà một mặt điều dưỡng thể xác và tinh thần, một mặt tích cực chuẩn bị các loại đan dược dùng khi khẩn cấp, mang theo một lượng lớn thạch tệ để tiêu dùng. Bên cạnh đó, hắn cũng chuẩn bị một ít yêu kiếm, tính thi triển Kiếm Bộc Thuật cùng với con bài còn chưa lật, vân vân.

Đường đi còn rất dài, nóng vội thì không thành công.
Mặc dù hắn còn trẻ tuổi, qua năm nay mới vừa tròn mười sáu tuổi, thế nhưng tâm trí đã sớm trưởng thành, đầy thận trọng, hoàn toàn không sự nóng vội của những người tuổi còn trẻ, thật sự làm cho người ta thấy yên tâm.

Trong mấy ngày này, hắn luyện chế một số lượng lớn Thanh Đà đan. Yêu thú đang cầm trong tay có tu vi càng ngày càng cao. Chúng rất háu ăn, đối với nhu cầu nguyên khí, cũng càng ngày càng cao.

Nuôi một con Linh Yêu Đỉnh phong còn tốn hơn nhiều so với nuôi một vạn đại quân.

Nuôi một đầu Kiếp Yêu, ngang với nuôi ba đội Tinh binh. Mỗi một đội tinh binh có số lượng hơn một nghìn người!

Kiếp trước, một là cơ thể Sở Vân không đủ linh quang, hai là thật sự không có đủ tiền để nuôi dưỡng yêu vật tu vi cao. Mỗi ngày, một con Linh Yêu Đỉnh phong thu vào một lượng nguyên khí lớn tương đương với năm nghìn Địa sát Thạch tệ. Nếu nguyên khí không đủ, tu vi sẽ không thể bảo trì được, mà tụt xuống.

Đây mới chỉ là Linh Yêu bình thường. Linh Yêu tuyệt phẩm lại còn cần nhiều hơn.

Nếu Sở Vân không nguồn tài chính lớn của Thư gia chống đỡ ở sau lưng, sao có thể nuôi được nhiều yêu vật như vậy? Hơn nữa lại còn có Du Nha đại sư luyện binh, làm cố vấn hậu cần cho mình.

Điều kiện tu hành này tốt hơn gấp nghìn lần so với kiếp trước. Khí vận tăng nồng hậu, không ngừng gặp những kỳ ngộ, bản thân hắn lại hăng hái nỗ lực, mới có được thành tựu như hiện nay.

- Hiện nay, Thư gia đang trong quá trình phát triển, là nam nhân nên tự lực cánh sinh, không thể hoàn toàn dựa vào sự cung cấp của người trong gia tộc. Việc này sẽ hoàn toàn liên lụy tới sự phát triển của Thư gia. Đúng lúc này Sa Nhãn ở Đôn Hoàng mở ra. Đây là một cơ hội tuyệt hảo. Nơi này ẩn chứa thiên tài địa bảo rất dồi dào. Trong đó lại có mấy báu vật tốt mà khắp các thành phố trên mặt đất đều khó có thể nhìn thấy được.
Ngay Sở Vân âm thầm vạch mưu kế. Thời gian khởi hành sắp đến gần, hắn bỗng nhiên nhận được một tin tức làm hắn phải ngạc nhiên.

- Thiết Ngao đã chết?
Điều này không thể xem là một tin tức tốt. Thiết Ngao là tướng đã đầu hàng, đang còn trẻ tuổi, cường tráng, sau khi đầu hàng lại chết. Nếu được truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu phỏng đoán, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của Thư gia.
- Có thể là thần tướng thứ ba làm hay không?
Đầu tiên, Sở Vân nghĩ đến một người.

Tại kiếp trước, hắn và Hoàng Hiếu, Bạch Miễn hợp lại tự xưng là tam thần tướng. Rất am hiểu về hành động tập kích doanh trại vào ban đêm, ám sát tướng quân của địch. Hắn từng là người chỉ huy đội quân ám sát ưu tú nhất.

Kiếp này đã có biến hóa quá lớn. Thần tướng thứ ba vốn rất nổi danh, lúc này ngay cả một tin tức cũng không có.

- Hồi bẩm thiếu chủ, Thiết Ngao bị bệnh mà chết. Từ đảo chủ nhân hậu, đặc xá cho hành vi phạm tội của hắn, cho phép hắn tiếp tục sống tại thiên đảo của Thiết gia. Nhưng Thiết Ngao vẫn buồn bực sầu não rầu rĩ không vui. Các thầy thuốc cũng phán đoán nguyên nhân của cái chết, là do buồn bực tích tụ thành bệnh mà chết.
Binh sĩ bẩm báo.

- Chuyện là vậy sao? Ôi, Thiết Ngao là một đối thủ tốt. Đáng tiếc, một con rồng lớn đã chết. Hắn giống như chim ưng mất nửa cánh, muốn bay cũng bay không cao. Làm sao có thể trở thành đối thủ của văn thần võ tướng Thư gia ta đây? Ta muốn đi lễ truy điệu hắn.
Sở Vân đưa ra quyết định.

Thiết Ngao chết, cũng không đơn giản. Bất luận là tình cảm hoài niệm đối với một người, hay lo lắng cho đại cục chính trị hiện nay, Sở Vân đều có lý do chính đáng để đi tham gia lễ tang của hắn.

Khi lại một lần nữa nhìn thấy Thiết Ngao, người đã từng long hành hổ bộ, một vị vương giả trẻ tuổi có tài trí mưu lược kiệt xuất hùng mạnh trong thiên hạ, người trước kia đã chỉ huy thiên quân vạn mã, một dũng tướng chiến đấu rất anh dũng, người dưới từng một mình uống rượu dưới ánh trăng, tiến lui đều mang phong thái tuấn kiệt hào hùng, lúc này đây lại nằm quan tài nặng nề, tối đen.

Vẻ mặt hắn ốm yếu xanh xao, sắc mặt tái nhợt, trên trán dường như còn tích tụ ai oán nồng đậm. Ở xung quanh, tiếng khóc của người thân hắn không ngừng vang lên. Có rất ít binh tướng cũ của Thiết gia ở trên linh đường, dường như vẫn còn có thể thấy được sức
hấp dẫn trước đây của Thiết Ngao.

Tiếng than khóc đau thương nhất là Trữ Y Y. Nàng cũng đã sớm trở thành vợ của Thiết Ngao, hiện nay bụng tròn, cổ cao, rõ ràng là đang mang thai, gian nan quỳ trên mặt đất, tiếng khóc khe khẽ đầy ai oán, như hoa đào gặp mưa, khiến người ta thương tiếc.

- Các ngươi đều ra ngoài đi, trước khi chết phu quân có nói mấy câu, bảo ta phải nói lại với Thiếu đảo chủ.
Bỗng nhiên, nàng đứng lên, đuổi mọi người ra ngoài.

- Thiếu chủ...
Binh sĩ thân cận đành nhìn về phía Sở Vân xin chỉ thị.

Sở Vân ngẩng đầu đứng thẳng, phất tay về phía sau:
- Lẽ nào các ngươi còn sợ một người đàn bà có thể làm điều gì bất lợi cho ta hay sao? Đều ra ngoài cả đi.

Tất cả mọi người lui ra ngoài, khép cửa lại. Trong khoảnh khắc, trong linh đường to như vậy, chỉ còn lại có ba người. Một người nằm ở trong quan tài, hai người yên lặng đứng đối diện nhau.

- Nói đi.
Sở Vân nói.

- Ta lừa gạt bọn họ. Thật sự không hề có lời trăn trối nào dành cho Thiếu đảo chủ ngươi.
Trữ Y Y nhìn thẳng vào Sở Vân nói. Hai mắt nàng đỏ bừng, khuôn mặt lạnh giá như băng tuyết, vẫn còn dấu nước mắt, điềm đạm đáng yêu.

- Ừ?
Sắc mặt Sở Vân trầm xuống.

- Chỉ là, trước khi phu quân chết thực sự có nói nhiều chuyện.
Trữ Y Y vừa nói, vừa di chuyển bước chân, tiếp tới gần Sở Vân.

- Nói cái gì?

- Hắn ngửa đầu hô to một tiếng: Đã sinh Vân sao còn sinh Ngao.
Trữ Y Y sắp tới gần Sở Vân, lời nói còn chưa dứt, nàng thừa dịp Sở Vân sửng sốt sau khi nghe điều đó chợt nhào đến, ôm cổ Sở Vân!

- Yêu ta!
Nàng ngửa mặt, lẩm bẩm bên tai Sở Vân.

Thân thể Trữ Y Y mềm mại kề sát trong ngực Sở Vân, bộ ngực mềm mại, phối hợp với dung nhan xinh đẹp như tiên của nàng, ánh mắt gợi tình thầm kín, có thể khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải nhiệt huyết sôi trào.

Ban đầu, trong lòng Sở Vân rung động, sau đó cả kinh, đẩy nàng ra:
- Hả? Ngươi đang giả vờ sao?

- Ta phải giả vờ. Nếu không tuyên bố ta đang mang trong người đứa con của hắn, tình cảnh của ta sẽ càng thêm khó khăn.
Trữ Y Y ai oán nhìn Sở Vân, nàng bỗng nhiên cởi bỏ xiêm y ở bên ngoài, lộ ra cái yếm lụa màu hồng nhạt, hai cánh tay trắng như tuyết, xương quai xanh nhỏ nhắn, bờ vai mềm mại như nước, cùng với phần eo tròn trịa, mềm mại như bông.

- Hiện tại trong linh đường này, căn bản là không có những người khác. Ta chỉ cần ngươi giúp ta mang thai. Ta vẫn còn nguyên vẹn, Thiết Ngao hắn chỉ chăm lo việc nước, hầu như chỉ sinh hoạt tại thư phòng, căn bản không có chạm tới ta dù chỉ một đầu ngón tay. Nếu như ngươi không hài lòng khi thấy đứa con không mang họ mình, vậy sau này người có thể để hắn nhận thức ngươi làm nghĩa phụ, đổi thành họ Sở. Van cầu ngươi, cho ta một con đường sống.
Nàng thấp giọng cầu xin, giọng nói mềm nhẹ ai oán, hình như là chim nhỏ lảnh lót hót trong khi cánh đang run rẩy.

Nàng chậm rãi đến gần Sở Vân, tựa đầu vào trong ngực hắn. Khi tựa đầu vào trong ngực rộng lớn của Sở Vân, hai cánh tay ôm lấy thắt lưng Sở Vân, cố gắng ôm chặt lấy hắn.

Đây là một loại kích thích khác, ngay lúc trời còn sáng như vậy, trên linh đường, Trữ Y Y cởi bỏ hết chỉ còn lại cái yếm, chủ động yêu thương nhung nhớ, thì thầm cầu xin lòng thương hại của Sở Vân.

Sở Vân cúi đầu nhìn xuống phía dưới, có thể thấy lỗ tai non mềm trắng như bạch ngọc của Trữ Y Y. Mái tóc đen bóng cuốn theo kiểu quả phụ Long thành, thắt lưng mềm mại nhỏ nhắn, cặp mông tuyệt vời như vậy.

Sở Vân yếu ớt thở dài, dang hai tay, ôm nàng vào trong ngực. Sau đó...

Sau đó, hắn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, lại một lần nữa nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Hắn nhặt y phục trên mặt lên, phủ lên người nàng.

- Ta sẽ cho nàng đường sống. Ta sẽ cho mỗi người sống trên Chư Tinh Quần Đảo một đường sống. Chỉ là không phải đưa cho nàng, bằng cách này.
Sở Vân chăm chú nhìn Trữ Y Y, lấy giọng điệu đầy khoan dung khuyến khích nói.
- Trữ Y Y, ta biết nàng có tài năng về mặt thương nghiệp. So với trưởng tộc Trữ gia, chỉ có hơn chứ không kém. Hiện nay Chư Tinh Quần Đảo trăm năm hoang phế cần phát triển hưng thịnh, đang cần nhân tài như nàng vậy.

- Cần gì cứ nhất định phải dựa vào cánh tay của nam nhân? Tự mình nắm giữ số phận của chính mình, mới là tự do chân chính. Ta cho nàng một con đường, nàng sẽ trở thành một quan viên nhỏ. Cái này cũng không phải là ta vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, mà là nàng thật sự có tư cách này. Nỗ lực lên, dựa vào chính bản thân nàng, của chính mình, mới là tự do chân chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi