CHÍ TÔN


Thư Thiên Hào ngẩn người, tướng sĩ ầm ầm xông đến, khuôn mặt Tàn Lang ngốc trệ, đám hải tặc bị đánh cho tan tác... Chúng ta thắng?

Tại sao có thể như vậy được?

Thắng lợi vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Thư Thiên Hào vừa kinh hãi lại vừa nghi hoặc. Bỗng nhiên ánh mắt của hắn dừng lại, đây là, đây là?!

Thần sắc khiếp sợ, vui mừng chợt cứng lại trên mặt hắn.

- Sở Vân, sao nó lại ở chỗ này?!

Phảng phất như là nghe được lời kêu gọi của hắn, hai mắt Sở Vân đỏ thâm, thân thiết nhìn về phía Thư Thiên Hào đang nằm gục trên mặt sàn, hô lớn.

- Phụ thân, ta tới cứu người!

Nói xong, hắn xông thẳng về phía Thư Thiên Hào, mang theo khí thế dũng mãnh tuyệt luân, không gì có thể ngăn cản.

Nội tâm Tàn Lang chấn động, thầm giật mình vì Sở Vân trẻ tuổi cùng dũng cảm. Khuôn mặt hắn chợt hiện lên vẻ độc án, cười âm tàn.

- Ranh con miệng còn hôi xưa! Tốt, tới rất tới, hôm nay ta sẽ trảm thảo trừ căn, nhất tuyệt hậu hoạn.

Đứng bất động tại chỗ. Tàn Lang lạnh lùng nhìn Sở Vân leo lên mạn thuyền.

- Không tốt...

Trong mắt Thư Thiên Hào tràn ngập lo lắng. Hắn có tâm muốn ngăn cản nhưng lại không nói được câu nào. Giờ phút này, Sở Vân chợt cảm thấy thời gian dường như trở nên chậm chạp.

Mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng.

Tiếng thở dốc, tiếng trái tim đập dữ dội của bản thân, thân tàu bị tàn phá, cột buồm đổ sang một bên, cánh buồm hừng hực cháy.

Thư Thiên Hào ngã sấp trên mặt đất, hai mắt tràn đầy lo lắng.

Túy Tuyết Đao, cắm ở mạn thuyền, thân đao rung rung, phát ra lời kêu gọi...

Tàn Lang hắc vụ cuồn cuộn quanh thân giống như là ma thần. Hai mắt màu huyết hồng đang gắt gao nhìn về phía mình, giống như là đang nhìn thấy con sâu cái kiến, tản mát ra vẻ tàn nhẫn, độc ác.

Tàn Lang!

Tàn Lang!

Kẻ hắn hận thấu xương, chưa từng một ngày nào quên trong suốt 23 năm ròng! Ngọn nguồn khiến hắn phải sống cả đời trong tiếc nuối, thù hận.

Là ngươi, Tàn Lang. Kiếp trước, bản thân tích lũy thực lực, muốn báo thù thì lại chết đi một cách kỳ quặc. Kiếp này phải bù đắp tất cả!

Sải bước leo lên mạn thuyền, một bước không dừng, đánh thẳng về phía Tàn Lang.

Trên đường, tay phải duỗi ra, nắm lấy chuôi Túy Tuyết Đao đang không ngừng run rẩy.

Trong tay Sở Vân, Túy Tuyết Đao chợt an tĩnh trở lại, đao quang đại thịnh.

Rút đao, bổ xuống!

- Cự nhiên dám khiếu chiến ta, không tự lượng sức, tự tìm đường chết!

Sắc mặt Tàn Lang nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi.

- Lang Nha Quyền!

Hắc vụ nhánh chóng tu tập lên trên tay trái của hắn, tạo thành quyền đầu, đánh thẳng về phía Sở Vân.

Hắc vụ hóa thành một chiếc đầu sói dữ tợn, lớn bằng một chiếc thuyền nhẹ. Thân hình gầy yếu của Sở Vân trước mặt nó không có một chút ý nghĩa nào cả.

- Sở Vân!

Tam lão trợn mắt, đồng thanh kêu lớn.

Sở Vân bất động thanh sắc, không hề dừng lại. Dùng sức đạp một cái, thân hình như diều gặp gió bay thẳng lên trên không trung.

Tiếng gió ù ù gào thét bên tai. Lang Nha Quyền trước mặt đen như mực, dữ tợn đáng sợ. Phía sau quyền đầu, Tàn Lang hắc vụ cuồn cuộn quanh thân giống như là ma thần. Trong mắt hắn tràn đầy tàn nhẫn, phảng phất đã trông thấy thảm trạng của Sở Vân bị một quyền đánh chết!

Thực kỳ diệu, bốn phía dường như biến thành an tĩnh. Trong mắt Sở Vân chỉ còn một đạo Lang Nha Quyền, chỉ còn lại có Tàn Lang.

Giờ phút này, tinh thần hắn tập trung đến cực điểm, đạt đến cảnh giới trước nay chưa từng có. Vứt bỏ hết thảy tạp niệm, vứt bỏ cả sinh tử của mình, chỉ còn lại ý niệm chém giết cường địch.

23 năm khốn đốn muộn phiền, 23 năm thống khổ thối tiếc, 23 năm không cam tâm. Tại giờ phút này, tất cả mọi thứ đều được hắn trút xuống Túy Tuyết Đao trong tay. Giống như mang tất cả, đặt ở trên một đao này!

Nâng đao lên, quán chú hết hảy ý chí cùng lực lượng của bản thân, Sở Vân hung hăng bổ xuống một nhát!

Đao quang lóe sáng...

Ánh sáng chói mắt khiến cho tất cả mọi người phải nhắm chặt hai mắt!

Túy Tuyết Đao bạo khởi đao mang trùng thiên, ngưng thành thực chất, lớn như là một chiếc thuyền lâu. Đao mang trắng như tuyết, hàn quang bắn ra bốn phía, dưới sự dẫn dắt của Sở Vân, ầm ầm đánh xuống.

- A, đây là?!

Tàn Lang trợn mắt, nghẹn ngào kinh hô!

Đao mang sắc bén vô sóng, đánh tan Lang Nha Quyền. Đao quang như đẽo gỗ mục, lập tức chém Tàn Lang còn chưa kịp phản ứng thành hai khúc. Dư thế của đao quang không giảm, chém xuống chiến hạm.

Ầm…

Như lôi đỉnh nổ vang, toàn bộ chiến hạm bị một đao chém thành hai đoạn. Đao quang vẫn không hề dừng lại chém xuống mặt biển, tạo thành một vết đao dài hơn trăm trượng, nhấc lên sóng gió ngập trời. Trong lúc nhất thời cuốn trôi đi vô số hải tặc ở trốn ỏ dưới nước.

Một đao này thực kinh thiên động địa!

Trên chiến trường, động tác của mọi người lập tức trở nên trì trệ, bên tai vang lên tiếng ù ù, thần hồ chấn động, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Hơi nước mù mịt, che phủ đi toàn bộ tầm mắt. Yên Lang Thú phát ra tiếng rú thảm thiết thê lương trước khi chết, xuyên thủng vào màng nhĩ mọi người!

Kết cục của chiếc chiến hạm, khiến cho mọi người cảm thấy run sợ. Hai phần đầu đuôi của chiếc chiến hạm dựng thẳng lên trời, thanh âm nước biển tràn vào khoang thuyền truyền ra rõ mồn một. Trong khoảnh khắc, cả hai phần đều chìm xuống dưới đáy đại dương.

Im lặng trong giây lát.

- Nhanh cứu người!

Lão Hồng Thương là người đầu tiên kịp phản ứng. Sau đó hơn mười người xông đến, mang hai người Thư Thiên Hào, Vũ Đại Đầu cứu ra từ trong hiểm cảnh.

- Nhanh đi cứu Sở Vân...

Thư Thiên Hào mấp máy môi, gian nan mở miệng.

- Vân thiếu gia còn kẹt ở trên thuyền!

Bản thân Vũ Đại Đầu đã bị trọng thương, rống lên một tiếng này lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Vài người lập tức xông lên ứng cứu, nhưng tốc độ chìm xuống của chiến hạm quá nhanh. Chỉ nháy măt sau, đã chìm sâu xuống đấy biển. Nước biển cuồn cuộn hình thành một vòng xoáy cực lớn.

Dưới lực lượng của xoáy nước, nhân lực trở nên nhỏ bé.

- Sở Vân!

- Thiếu gia Sở Vân...

Vô số người nhìn về phía xoáy nước, nghẹn ngào khóc rống lên. Mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng Sở Vân xông pha dũng cảm, trí dũng song toàn, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong nội tâm tất cả mọi người.

- Các ngươi đang tìm ta!

Phía sau lưng mọi người chợt truyền đến thanh âm của một vị thiếu niên. Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, ánh mắt nhìn về phía đó.

Boong thuyền bị hỏa diễm thiêu đốt, mơ hồ hiện ra thân ảnh một người.

Chúng nhân ngừng thở, vẻ mặt Vũ Đại Đầu ngốc trệ, tình cảnh hắn được Thư Thiên Hào cứu mạng, lại chợt hiện về trong tâm trí. Cả hai hình ảnh dần dần chồng lên nhau. Khí đó, biển lửa hung mãnh, thiêu đốt trùng thiên! Ta tưởng rằng bản thân chết chắc rồi, nhưng đúng lúc đó, một thân ảnh xông ra từ bên trong biển lửa... Hắn cẩm trong tay một thanh đại đao sáng như tuyết, hỏa diễm lượn lờ ở quanh thân, phảng phất cũng bị khí thế của hắn chấn nhiếp, không dám càn rỡ. Thân thể hắn khôi vĩ như một ngọn núi, tựa như là thiên thần hạ phàm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi