CHÍ TÔN

"Thiên Ca Thư Viện có tài nguyên phong phú, hẳn là có rất nhiều loại đan dược đề cao tố chất thân thể tương tự như Sinh cơ băng ngọc cao. Nếu như ta chỉ dựa vào hai cỗ linh khí, chậm rãi cải tạo thân thể, hiệu suất tu hành sẽ giảm bớt trên diện rộng."

Trong lòng Sở Vân một mặt vạch kế hoạch cho tương lai, một mặt mặc quần áo, đang định gọi Kim Bích Hàm cùng nhau đi.

- Ngươi, ngươi đi trước, ta muốn yên lặng một chút!
Trái tim Kim Bích Hàm đập bình bịch, sắc mặt hiện rõ vẻ đỏ đậm, nhãn thần né tránh xung quanh.

Sở Vân lắc đầu, âm thầm kinh ngạc, chung quy cảm giác Thạch Gia Minh có chút cổ quái.

Không thể làm gì khác hơn là một người đi trước, bước tới học đường.

Học đường rất lớn, các bàn học hình chữ nhật, sắp xếp rất chỉnh tề, khoảng cách chừng hai cánh tay. Hiện tại đã có không ít thư sinh ngồi xếp bằng bên cạnh bàn học. Sở Vân nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đều là tân sinh, không hề có những lão sinh giống như Nhan
Khuyết.

Sau bàn giáo viên cũng có một vị tiên sinh ngồi xếp bằng, chính là một vị lão nhân, mặt mũi hiền lành, bộ dáng giống như cụ ông hàng xóm. Nhìn thấy tân sinh tốp năm tốp ba, tùy ý tiến vào ngồi, đồng thời châu đầu ghé tai lẫn nhau, hắn cũng không ngăn cản, không quát mắng, chỉ cười tủm tỉm, khiến người khác có cảm giác gió xuân thổi vào mặt, không hề có một tia áp lực.

Sau một lúc lâu, tựa hồ nhìn thấy tân sinh đã tới đủ rồi, vị lão tiên sinh này mới mở miệng nói:
- Ta là giảng sư yêu thực, khóa học đầu tiên này sẽ giảng giải cho mọi người biết viện quy của Thiên Ca Thư Viện, cố cục phương tiện, cùng với các nội dung liên quan tới bài vở của mọi người trong ba năm tới. Mời mọi người mở sách trên bàn học, tới trang thứ bảy.

Tân sinh theo lời, trong lúc nhất thời toàn bộ học đường đều vang lên thanh âm mở sách soàn soạt.

Quyển sách rất nhỏ, chỉ lớn chừng bàn tay, Sở Vân lần lượt mở từ đầu tới cuối, đều là giới thiệu các loại nội dung của Thiên Ca Thư Viện. Như vậy rất tốt, Sở Vân đang khát vọng cơ hội triệt để tìm hiểu về Thiên Ca Thư Viện như thế này.

Thực không ngờ, Thiên Ca Thư Viện an bài thuận tiện như vậy.

Chỉ là, lúc nghe thấy giảng sư giảng bài, Sở Vân không khỏi nhíu mày:
"Vị tiên sinh trên giảng đường này cũng quá mức dài dòng lôi thôi đi? Dài dòng cũng coi như không sao, nhưng nội dung giảng giải lại hoàn toàn không có hệ thống, rối loạn thành từng đoàn. Đang giảng giải tới lịch sử của thư viện, đột nhiên chuyển thành các phương viện của thư viện, lại đột nhiên chuyển sang các thư sinh ưu tú. Thực sự là, còn không bằng để chính mình đọc quyển sách nhỏ trong tay."

Tiếng ồn ào trong học đường dần dần nổi lên.

- Vị lão tiên sinh này thực sự là cực phẩm, nói tới loạn thành một cục, còn không bằng ta tự lên giảng.

- Nhìn quyển sách nhỏ này, rõ ràng rất có trật tự, so với nghe hắn giảng còn tốt hơn.

- Thiên Ca Thư Viện là loại tiêu chuẩn này sao? Ta cảm giác hình như bị lừa dối rồi…



Những lời này Sở Vân nghe vào trong tai có chút rác thải, nhưng cũng dần dần nhíu mày.

Trực giác nói cho hắn biết có chỗ nào đó không thích hợp, lão sư như vậy so với rất nhiều lão sư dạy vỡ vòng dạy riêng trong các gia tộc quyền thế còn không bằng. Có một loại cảm giác không thích hợp quanh quẩn trong lòng Sở Vân.

Lúc này hắn nhíu mày, nhẫn nại tập trung nghe giảng, tỉ mỉ phân tích lời giảng của lão tiên sinh. Dần dần, hắn đã có chút đầu mối.

Lão tiên sinh giảng đích thực rất lộn xộn, không hề có hệ thống, thế nhưng lại có rất nhiều nội dung trong quyển sách nhỏ không hề có. Hơn nữa những nội dung này, đại thể là bộ phận tương đối quan trọng then chốt.

Chỉ là muốn nhớ kỹ những thứ này tuyệt đối không dễ dàng. Lão tiên sinh lải nhải lẩm bẩm, tốc độ nói rất nhanh, cần phải tập trung tinh thần, không thể có lòng vội vàng xao động. Tỉ mỉ sàng chọn, phân chia tin tức cẩn thận, cái nào là vô dụng, cái nào cần phải chú ý.

Tân sinh đều là thiếu niên mười ba tuổi, rất ít người có tính tình nhẫn nại, tỉ mỉ lắng nghe. Truyện Tiên Hiệp

Dần dần, toàn bộ học đường trở nên ầm ĩ, các tân sinh châu đầu ghé tai, tạp âm ong ong tràn đầy học đường.

Kỳ lạ chính là, âm điệu của lão tiên sinh không cao, nhưng trong hoàn cảnh tạp âm nhiều như vậy vẫn vang lên rất rõ ràng trong tai. Càng tới cuối cùng, hầu như tất cả các tân sinh đều chuyển chú ý tới những sự vật khác, hoặc là quyển sách nhỏ, hoặc là bạn cùng lứa tuổi bên cạnh.

Chỉ có hai người, một là Sở Vân tính cách trầm ổn, có thể bảo trì nhẫn nại. Hai là Kim Bích Hàm, từ bé trải qua dạy dỗ cẩn thận của hoàng gia khiến nàng biết được kỳ quái trong đó.

Sở Vân lẳng lặng nghe, Thiên Ca Thư Viện trong lòng hắn giống như đỉnh núi trong biển mây, lúc này cở ra tầng tầng mây mù, lộ ra hình dáng.

Thiên Ca Thư Viện, tọa lạc trên hải đảo Thanh Sơn, có quy mô thành vị, các phương tiện hầu như đầy đủ, tài nguyên phong phú, cho dù là chủ thành Thư gia đảo Thư Gia Thành cũng kém hơn.

Thiên Ca Thư Viện là tên gọi chung, bao gồm rất nhiều kiến trúc khác nhau, phân bố khắp mọi nơi trên Thanh Sơn.

Trên Thanh Sơn xây dựng ba cánh cửa lớn, phân biệt là thượng môn lâu, trung môn lâu, hạ môn lâu, từ trên xuống dưới, chia Thanh Sơn làm ba tầng.

Từ đỉnh núi tới Thượng Môn Lâu là tầng đỉnh, bao gồm tàng kinh các, học đường khai ngôn, học đường minh nghĩ các loại. Còn có chiến luận lâu, tiểu viện tiên sinh, Học Lý Hội đường, tạp vụ đường, đấu trường trong núi.
Từ thượng môn lâu tới trung môn lâu là tầng trung, bao gồm thực đường, phòng ở phía đông, phòng ở phía tây các loại.

Từ trung môn lâu tới hạ môn lâu là tầng dưới, có cửa hàng, nghệ phố, điển thương hành, châm tú phường, ngư trường, các loại…

Bên ngoài hạ môn lâu chính là bến tàu, ụ tầu, luôn luôn có năm sáu bảo thuyền đang đỗ.

Điều khiến Sở Vân cảm thấy kỳ quái nhất chính là, Thiên Ca Thư Viện thuộc thể chế giáo thụ, bọn họ gọi là --- học phân chế.

Từ khai giảng bắt đầu, tân sinh tự động nhận được một số học phân nhất định, khi sinh hoạt trong thư viện, thường xuyên tiêu hao học phân, mua đan dược, y phục, cơm nước, thậm chí chương trình học đều lấy học phân làm chi phí tiêu hao.

Giảng bài của thư viện, phi thường tự do, do thư sinh tự chủ lựa chọn, lựa chọn phạm vi rộng, mỗi một chương trình học đều phải tiêu hao chừng một tới ba học phân, sau khi chương trình học kết thúc, kiểm tra kết quả học tập tại chỗ, thành tích càng ưu dị hơn người càng được thưởng nhiều học phân.

Nói cách khác, học phân ghi lại trên ngọc bội của mỗi người chính là một loại tài nguyên ẩn hình, có thể đổi lấy bất cứ vật tư nào trên toàn bộ hòn đảo Thanh Sơn này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi