CHỈ TRÁCH EM QUÁ QUYẾN RŨ

Editor: Min



“Cháu trai Trình Tư Hạo của tôi và cháu dâu Linh Lung đã trình bày mọi chuyện lên Weibo, muốn hiểu rõ hơn thì mọi người có thể tự mở ra tìm tòi, Trình gia chúng tôi ủng hộ tuyệt đối.”

“Nhưng như đã nói, Linh Lung bị thương không phải do tai nạn, mà là có người cố ý tạo ra tai nạn này, thế nhưng Trình gia chúng tôi yên tĩnh chưa được mấy ngày, chuyện của Two Secret lại đẩy chúng tôi lên đầu ngọn sóng lần nữa. Vì vậy chúng tôi tích cực phối hợp để điều tra, càng tuyệt đối tin rằng người của Trình gia trong sạch.”

Lúc ông nội nói đến những lời này, âm thanh vang dội vang lên, vọng khắp đại sảnh. Người bên dưới dù đồng ý, phụ họa hay trái lương tâm cũng vậy, vỗ tay sôi nổi, tỏ vẻ “đồng ý”.

“Nhưng đúng là sự thật đã hung hăng đánh vào mặt ai đó. Chúng tôi chưa công khai thân phận của họ, không phải đồng tình, chỉ hy vọng họ phạm một sai một lớn như vậy, cuộc sống sau này có thể hối cải để trở thành một con người mới, lập kế hoạch lần nữa, lấy sai lầm đó nhắc nhở mình từng giây từng phút.”

“Trong lúc này, cháu dâu Linh Lung của tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Có lẽ dăm ba câu nói trên mạng không hiểu rõ, nhưng đối với ông già Trình Mộ Sinh tôi mà nói, người của Trình gia, đương nhiên cả đời đều là người của Trình gia. Cháu dâu của Trình gia, thiếu phu nhân của Trình gia, nữ chủ nhân tương lai của Trình thị, nhất định phải là Linh Lung!”

Lời nói như vậy đã trực tiếp khẳng định, dù bây giờ ai cũng biết cục diện như thế nào, thêm nữa, đại chiến trên Weibo vài ngày trước bọn họ không phải không biết rõ, vốn là quý tộc giới hào môn, đương nhiên cũng có nhiều người chú ý hơn. Nhưng sau khi ông nội bênh vực người của mình rõ ràng như vậy, dù là Tô Nhã Hành cũng không dám tùy tiện nói xấu Linh Lung, chưa để đến việc đánh vào mặt của ông nội Trình, đồng thời cũng là trắng trợn đối nghịch với Trình gia!

Linh Quốc Cường bưng một chén rượu, đứng một mình trong góc, thấy trên sân khấu được ánh đèn chiếu vào bốn phía, Linh Lung cười rạng rỡ bên cạnh Trình Tư Hạo, trái tim ông không khỏi có chút đau xót. Đã bao lâu rồi, con gái ông chưa cười với ông như vậy.

Lời nói này của Trình Mộ Sinh cũng coi như đang ám chỉ cánh cáo Linh Quốc Cường, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Bây giờ Linh Lung đã được công khai là người của Trình gia, nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, ông nội chắc chắn sẽ là người đầu riêng đứng ra nói không được.

Bỗng nhiên Linh Quốc Cường hiểu ra nguyên nhân ông nhận được thiệp mời vào hai ngày trước. Rõ ràng Linh Tư đã hại Linh Lung, người làm ba là ông đến gọi điện cũng không được nể chút mặt mũi nào, sao hôm nay Trình gia lại mời Linh Quốc Cường ông đến một dịp như vậy?

Vốn đang ôm hy vọng rằng Linh Lung vẫn còn nhớ đến tình cảm cha con này của bọn họ, bây giờ xem ra, ông đã nghĩ nhiều rồi.

Linh Quốc Cường thả ly rượu ra, nhìn ông nội giới thiệu Linh Lung với từng người một, trong lòng hiểu rõ, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đi đến cửa, ông thấy Quách Hưng Mai đột nhiên bước vào cửa: “Bà đến làm gì?”

Đôi mắt dài và sắc bén của Quách Hưng Mai nhíu vào nhau, không trả lời mà hỏi lại: “Sao, sợ mẹ kế tôi đây đến sẽ làm mất mặt à?”

…………

Tô Nhã Hành rảnh rỗi đứng giữa mọi người, đôi mắt to xinh đẹp không thua kém ai trước sau gì vẫn nhìn chăm chú vào một nơi, dấu son đỏ lưu lại trên chén rượu như khóe miệng đang cong lên của cô lúc này vậy, quyến rũ nhưng không mất đi sự ưu nhã.

Ông nội cũng được xem là rất có tâm, yến hội lần này còn lớn hơn tiệc mừng thọ của ông lần trước nữa, đến sắp xếp vệ sĩ cũng càng nghiêm hơn, ngay cả cô khi mới vào cửa cũng bị kiểm tra túi xách.

Sao nào, còn sợ cô làm tổn thương Linh Lung à?

Có thể cẩn thận đến mức này, trừ Trình Tư Hạo ra, Tô Nhã Hành không nghĩ còn có ai được nữa.

Lúc này ông nội đã mệt, được người khác dìu về nghỉ ngơi. Linh Lung khoác tay Trình Tư Hạo nói chuyện với mọi người, chiếc ly có chân dài trong tay chứa chất lỏng trong suốt. Không cần nghĩ Tô Nhã Hành cũng biết, đó chỉ đơn thuần là nước sôi để nguội.

Cô uống hết ly rượu vang đỏ trong tay, lại cầm ly rượu trắng trong suốt lên, đi đến chỗ hai người.

Khi Trình Tư Hạo thấy có người đến, khóe môi bất động thanh sắc mím chặt, khóe mắt nhíu lại, rõ ràng rất không chào mừng vị khách này.

Tô Nhã Hành giả vờ như không thấy, tự nhiên hào phóng chào hỏi.

Sắc mặt của Linh Lung không thay đổi, lớp trang điểm trên mặt rất hợp với ánh đèn. Cô nâng ly rượu lên: “Tô tiểu thư, lâu rồi không gặp.”

Tô Nhã Hành nhấp môi cười, chào hỏi với Linh Lung không thân thiện lắm, ánh mắt lại chuyển sang Trình Tư Hạo: “Tổng giám đốc Trình, phu nhân của anh cũng nể mặt lắm mà, anh không định nể mặt uống một ly à?”

Trình Tư Hạo không nói gì, chạm nhẹ vào ly rượu rồi nhấp một ngụm. Lúc nãy Tô Nhã Hành cố ý đẩy ly rượu của mình về phía trước, cô không tin Trình Tư Hạo thấy rồi mà không biết cô đang cầm trong tay cái gì.

Nhưng đến khi cô chịu đựng rót hết ly rượu trắng cay xé kia vào miệng, Trình Tư Hạo vẫn không nói một lời. Vị chua xót và kích thích chảy xuống lồng ngực, mí mắt của Tô Nhã Hành run rẩy, vẫn không nhịn được mà tỏ vẻ kiêu ngạo: “Xem ra Linh tiểu thư uống cùng một loại rượu với tôi thì phải?”

Linh Lung nhướng nhẹ môi, đang định khách khí đáp lại thì Trình Tư Hạo đã nhàn nhạt nói: “Tửu lượng của cô ấy không so sánh với cô được, cô ấy uống nước lọc.”

Ngực Tô Nhã Hành cứng lại. Sự bênh vực người của mình rõ ràng như vậy, giọng điệu quan tâm này, không ngờ sẽ được Trình Tư Hạo nói ra.

“Ôi?”

Cô duỗi tay cuốn lọn tóc, không cam lòng cắn môi dưới: “Anh nói với em ngay lập tức như vậy, không sợ em tiết lộ ra à!”

Linh Lung không biết rốt cuộc bây giờ Tô Nhã Hành bị gì, nhưng nhìn trạng thái của cô ấy bây giờ, cũng được không tốt lắm.

Lúc này Trình Tư Hạo mới thấy ánh mắt không còn ăn mày quá khứ của cô ta nữa: “Cô cho rằng, những người lúc nãy không hiểu rõ à?”

Hôm nay những người tham gia yến hội, không giàu thì cũng rất giàu, có ai dễ lừa đâu, đều là nhân tài kiệt xuất giới thương nghiệp cả. Dù biết Linh Lung uống gì, nhưng mọi người cũng chỉ trêu đùa một câu rồi bỏ qua, ai dám nói một chữ không chứ.

Ở phía xa có người nâng ly rượu lên với Trình Tư Hạo, anh hơi cúi người xuống, ném ra một câu: “Xin lỗi, không tiếp Tô tiểu thư được rồi.”

Linh Lung đi vài bước rồi quay đầu lại, thấy Tô Nhã Hành cô đơn đứng yên một chỗ, bỗng nhiên lòng trắc ẩn lại nổi lên. Nhưng nhớ đến lần người phụ nữ này lên tiếng trước camera….

Nói mới nhớ, Linh Lung vỗ bả vai Trình Tư Hạo: “Đúng rồi, Trình Tư Hạo, anh xem video lần trước của Tô Nhã Hành chưa?”

Dù chỉ một giây là Trình Tư Hạo đã nhớ ra, cũng biết là vì video này nên anh mới hoàn toàn chấm dứt hợp tác với Tô Nhã Hành, nhưng vẫn lập tức nói một câu: “Chuyện râu ria của người ngoài, anh xem làm gì?”

Thông minh như Linh Lung, sao không biết cuối cùng Trình Tư Hạo đã xem hay chưa chứ. Nhưng nghe thấy câu “Chuyện râu ria của người ngoài” này, cô lập tức hiểu ra, dù chuyện đó được giải quyết kiểu gì đi nữa, bây giờ cũng không hề liên quan gì đến bọn họ.

Một câu “Chuyện râu ria của người ngoài” nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng vì chuyện này mà Trình Tư Hạo đã trở mặt với Tô gia, ngay cả ở bên ngoài cũng không muốn để lại mặt mũi.

Hủy hợp tác với D.Y, dừng đầu tư những phía liên quan, ngay cả người cầm quyền của Tô gia cũng gọi điện đến, hẹn ngày gặp mặt để nói chuyện với anh, nhưng Trình Tư Hạo đã đưa ra quyết định, đương nhiên sẽ không dễ thay đổi.

Mang giày cao gót lại phải đứng một lúc lâu như vậy, Trình Tư Hạo thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, giọng nói không khỏi mềm mỏng hơn: “Để anh ứng phó, em vào phòng nghỉ ngơi chút đi.”

Đúng là Linh Lung hơi mệt, hai ngày nay vì sức khỏe đã hồi phục nên bị người nào đó lăn lộn, bây giờ được Trình Tư Hạo nói vậy đã lập tức gật đầu đồng ý.

Cô nói một tiếng với mẹ Trình rồi nâng làn váy bước vào phòng.

Cửa vừa đóng lại, tiếng ồn ào lúc nãy biến mất, Linh Lung nhấn vào huyệt thái dương hơi đau, nghĩ một lúc, vẫn nên ngủ một giấc thì hơn.

Toilet ở phía bên phải gần hành lang hình như có động tĩnh, những người giúp việc có dáng người rất thấp bé, có hơi khác với những người mà Linh Lung thấy lúc nãy, hơn nữa lúc nào cũng cúi đầu…

Cô thả chậm bước chân, không bước đến phía trước nữa, giọng nói vững vàng: “Ngại quá, lúc nãy tôi bỏ quên đồng hồ trong toilet, phiền cô vào xem giúp tôi được không?”

Thân hình người nọ đờ ra, như thể đang tự hỏi hai giây, sau đó gật đầu, không nói câu nào, bước vào toilet.

Linh Lung càng thêm nghi ngờ, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi Trình Tư Hạo thì tiếng thở dốc dồn dập vang lên từ phía sau, nhưng vì sàn nhà được trải thảm nên không nghe thấy tiếng bước chân.

Một giây sau, một mùi hương gay gắt ập vào chóp mũi, khoang miệng đột nhiên bị vật kỳ lạ lấp đầy, điện thoại trên tay rơi xuống, cô mất ý thức.

…………

Lúc Trình Tư Hạo nhận ra không thấy Linh Lung đâu đã là nửa tiếng sau, trong lúc đó phải ứng phó với không ít người, trao đổi ly rượu, một giây cũng không rảnh. Dù vậy, sự bất an trong lòng vẫn khiến anh lo lắng.

Gọi người giúp việc qua đó kiểm tra, rất lâu sau không thấy trả lời. Khi anh vất vả thoát thân, đang chuẩn bị tự đi qua thì người giúp việc lúc nãy vội vã trở về, nét hoảng loạn trên mặt đã giải thích tất cả.

Nhìn vào màn hình theo dõi của các camera trong biệt thự, đồng tử của Trình Tư Hạo co rút, tay nắm chặt lại, hơi thở trên người như khối băng lạnh lẽo. Đôi môi chịu đựng mím chặt thành một đường thẳng tắp, đôi mày anh tuấn vì tức giận nên nhăn lại, đường cong sắc bén ở cằm mãnh liệt như ánh mắt vật, nhìn vừa bức người vừa khiến người khác sợ hãi.

Nhân viên thao tác kỹ thuật bây giờ không dám nhìn mặt Trình Tư Hạo, nhanh chóng mở giao diện của camera theo dõi ở bên ngoài ra, thấy chiếc xe Minibus màu đen mà khách quý thường dùng chạy về phía tây.

Bọn họ thay quần áo cho Linh Lung, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài, đầu đội mũ nhỏ, vừa vặn che khuất hơn nửa mặt. Khi bảo vệ hỏi sao lại đỡ cô ra, hai người còn lại nói do uống say, bọn họ nghe thấy mùi rượu nồng nặc nên cũng không nghi ngờ, trực tiếp cho qua.

Nhìn khuôn mặt của Linh Quốc Cường và Quách Hưng Mai trên màn hình, Trình Tư Hạo không nhịn được mà trực tiếp chửi tục trước mặt thủ hạ, vì sao lúc trước anh để hai người này còn sống như vậy chứ.

Cả đám người anh nhìn em, em nhìn anh, ăn ý không nói gì, trong căn phòng “âm mười mấy độ” này, không ai dám phát ra tiếng động. Đúng lúc Lưu Hoài từ ngoài cửa tiến vào, bây giờ cũng không rảnh quan tâm đến quy củ có gõ cửa hay không nữa, cầm một xấp tài liệu bước vào.

Thấy ánh mắt của Trình Tư Hạo nhìn chằm chằm vào mình, Lưu Hoài không dám chậm trễ dù chỉ một giây, giọng nói mang theo sự kích động,  “Trình tổng, tìm được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi