CHỈ VÌ YÊU NGƯỜI


Du Tân buồn bã hành lễ đứng lên, cả người phi thường nặng nề.

Mặc dù là thế nhưng nhiệm vụ được giao vẫn không có quên đi, y nhanh chân làm theo lời của Cố Nhu Vân.

Ở bên trong, Cố Nhu Vân lúc này vẫn còn say mê uống rượu, ánh mắt đã đờ đẫn đi rất nhiều không biết là do say hay là tức giận đến hoa mắt chóng mặt.

Hắn đối với Du Tân vừa ôn nhu vừa lãnh khốc, chẳng khác nào thời tiết thất thường bị ảnh hưởng của những cơn bão lúc muốn đổ bộ lúc lại không.

Cũng là vì từ nhỏ hắn đã nhặt được y, cảm nhận được y cùng bản thân có số phận tương tự đều là cô nhi không chốn dung thân mà mang về.

Hắn đối với Du Tân có lẽ đã có một chấp niệm gì đó hoặc là một dạng cảm giác đặc biệt.

Cố Nhu Vân mệt não thở dài, uống thêm một ngụm rượu lại chuyển thành Kinh Môn phái đại sự.

Nhiệm vụ lần này do đích thân phận thân và mẫu thân giao cho hắn, đặc biệt quan trọng nên hắn thật sự không thể để bất kì sai sót nào diễn ra.

Hôm nọ hắn phái bốn tên giả dạng thích khách nhằm chặn đường của Lâm Anh và Chiết Ân để thăm dò công phu của chúng, không ngờ lại phi thường lợi hại.

Nghĩ đến đây, Cố Nhu Vân nhíu mày liền thay đổi ý định, sáng mai sẽ tự mình âm thầm đến đó để xem thử.

Bốn tên thủ lĩnh cộng thêm hai trăm tên thuộc hạ, mặc dù số đông nhưng vẫn không thể bảo toàn vạn nhất.

Thật sự lúc này khinh thường địch chính là tự mình chôn mình.


Cố Nhu Vân từ từ đánh giá cao khả năng nhị vị công tử của nhị trụ võ lâm.

Nghỉ ngơi thôi...
Cố Nhu Vân ngã người xuống tháp, chậm rãi nhắm mắt, ngay cả cử chỉ lúc ngủ cũng có thể mê người như vậy...
...
Trời rạng sáng, lớp sương sớm vội vã tan đi, như thể bị ánh mặt trời rượt đuổi mà cố sức tan biến.

Chúng động lại trên từng kẽ lá, dưới sự ngự trị của một ngày nắng mới lại trở nên nhạt nhòa.

"Tích!"
Chiết Ân nằm trên cây bị giọt sương rơi trúng, một cái đồng hồ báo thức vào sáng ngày đầu tiên ở đất Kinh Môn.

Y mở mắt, có lẽ không quen với ánh sáng bất ngờ mà chau mày nhìn một lúc để có thể lấy lại được sự tự nhiên.

Lúc này y mới chịu rời khỏi nhành cây.

Chưa kịp hoàn tỉnh từ đâu xuất hiện một hòn đá có khía rất nhọn, xuất phát điểm phía đông bay thẳng vào y.

Chiết Ân nghiêng người né tránh, ánh mắt y sáng quắc đảo về phía mà viên đá xuất hiện, lạnh lẽo hỏi:
"Là ai?"
Là ai...?
Là ai muốn ám sát Chiết Ân?
Không ai cả...!không một ai.

Vì chẳng có hơi thở, âm thanh hay bất kì thứ gì cho thấy sự hiện diện của kẻ thứ hai.

Bao trùm lấy khu vực này cũng chỉ là tiếng lá cây, tiếng chim hót, ngoài ra không còn ai cả.

Một lúc sau, khi thật sự cảm thấy an toàn, Chiết Ân mới di chuyển ánh mắt nhìn vào viên đá ban nãy.

Nhìn kĩ, trong viên đá có cột theo một mẩu giấy nhỏ.

Y nhặt lên, mở ra xem.

Phía Đông Kinh Môn, hai trăm tên Ma phái đang đi đến, ngăn chặn lại.
Nội dung khá vỏn vẹn, nét chữ cũng là từ mũ lá cây tạo nên, như vậy cũng không thể ngăn cản được tài viết chữ của Lâm Anh, Chiết Ân thầm khen ngợi.

Nghĩ đến Lâm Anh hôm nay lại thích chơi trò ám sát từ xa với mình Chiết Ân cúi đầu khẽ cười.


Y bắt đầu phi khinh công vòng qua sau núi đi đến vị trí được nói đến trong mẫu giấy.

Đúng thật như Chiết Ân đã biết, hai trăm tên hắc y men theo rừng dọc về hướng Kinh Môn.

Chiết Ân từ trên cao khoác trên người bộ lam y, trong tay cầm lấy Ngọc Nhật, từ từ hạ người đứng trước mặt bọn chúng.

Cũng theo đó, ngọn gió như thể ra sức nịnh bợ ở thời điểm như thế lại thổi ra một làn gió tiếp sức cho sự uy quyền khó đụng chạm của y.

Bọn người ma phái hơn hai trăm, đứng đầu có bốn tên thủ lĩnh cảnh giác nhìn về phía y.

Kiếm trong tay cũng đã vươn chỉ chờ lệnh sẽ lập tức ứng chiến.

Khác với bộ dáng của chúng, Chiết Ân lại vô cùng thư thái, bộ dáng có vẻ rất khinh địch.

Cũng đúng thôi, hai trăm tên này đối với y cũng không phải ít nhưng bản thân vốn đã có kế hoạch, sợ gì chút khí thế nhát gan của bọn chúng kia chứ.

Chiết Ân biết mình dù có mạnh nhưng giết chết một lúc hai trăm tên, còn có thủ lĩnh của chúng nữa thì hoàn toàn không thể.

Y cũng chỉ cần làm chúng tổn thất đi số lượng, đến khi đã thấy đủ sẽ tự mình chạy đi.

Nhìn thấy y đùng đùng chắn trước mặt, một trong bốn tên thủ lĩnh bước lên hỏi:
"Ngươi là ai?"
Chiết Ân không ngần ngại nói ra danh tính, cái danh tính mà y luôn tự hào:
"Chiết Ân, Phiến Công phái."
"Phái công phái, Chiết Ân?" Một trong bốn tên thủ lĩnh lặp lại, trông rất giống như đã từng nghe qua đâu đó.
"Phải." Chiết Ân đáp lời.
Y thừa biết bọn này đến đây ít nhiều gì cũng đã được tìm hiểu qua, cũng biết được có sự hiện diện của ai.

Hơn hết, trên giang hồ nổi tiếng tam trụ võ lâm, ngoài Nhuận Sinh ngao du bốn bể không tranh với đời thì vẫn còn Lâm Vũ và Chiết Hinh.


Và hiển nhiên, nhi tử độc nhất của hai người họ tiếng tăm trong giang hồ cũng không phải nhỏ.

"Bọn ta cùng ngươi không thù không oán, phiền đại công tử Chiết gia tránh ra cho." -Một trong bốn tên thủ lĩnh lên tiếng, có lẽ đã ngứa mắt với sự xuất hiện của y.

Chiết Ân thế nhưng không có bận tâm, ánh mắt dần dần lộ ra ý cười, Ngọc Nhật được cầm trong tay đang phe phẩy nhẹ nhàng bỗng chuyển đổi tung một quạt mạnh mẽ thổi bay đi mấy chục tên bên dưới.

Kể từ đó không còn một màn đối đáp gì cả, chỉ có tiếng đao kiếm va chạm.

Y vận công thi triển Ngọc Nhật quạt, một bên lại xuất võ đấu với hơn hai trăm tên.

Âm thanh xé gió chẳng kém gì đao kiếm sắc nhọn, đi đến đâu lại biến nơi đó thành vũng máu nhầy nhụa.

Một lúc không lâu, số tên nằm chết bên dưới tay y đếm không siết chỉ có thể ước chừng tầm hơn năm mươi tên.

Cơ thể y cũng đã thấm mệt vào thời điểm này, lo lắng khi bản thân kiệt sức sẽ thuận lợi cho tiểu nhân gây bất lợi.

Chiết Ân thu về Ngọc Nhật, đánh lui những kẻ xung quanh liền quay người rời đi.

Bốn tên thủ lĩnh hết hai tên đã bị thương, số người tử trận không hề nhỏ.

Bọn chúng tức đến đầu bốc khói, nhưng thật tình chẳng biết làm sao, chỉ có thể chỉnh đốn đội hình tiếp tục đi đến chỗ của Vũ Lăng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi