CHỈ YÊU CÂY KẸO BÔNG NHỎ

Cửa hàng kính mắt trên con đường chợ búa khu tây

“Kiều Ân, sao dạo này không thấy A Nhã tới thay kính? Vẫn dùng được sao?”, vừa thấy Kiều Ân, bà chủ cửa hàng kính mắt đã đon đả chạy lại.

“Dạo này A Nhã hay đeo kính thường, lâu rồi cũng không dùng kính sát tròng ạ. Về nhà cháu sẽ nhắc cậu ấy tới đo lại mắt, không dùng nữa thì cũng nên bỏ đi”, Kiều Ân vui vẻ đáp lại bà chủ cửa hàng.

“Cô ơi, cô giúp cậu ấy kiểm tra lại kính nhé, cậu ấy muốn tìm một cặp kính phù hợp.”

Bà chủ bước tới cạnh Kiều Ân, kề sát tai cô nói nhỏ: “Đổi bạn trai rồi à?”. Nói xong, bà còn quay sang nhìn anh chàng đi cùng Kiều Ân, nở nụ cười bí hiểm.

Kiều Ân đỏ mặt nhưng thấy cậu ta đang mở to mắt nhìn mình thì vội vàng phủ nhận: “Cô đừng đoán mò, kính của cậu ấy bị cháu giẫm hỏng thôi”.

“Ờ…”, bà chủ cửa hiệu cố tình kéo dài giọng ra vẻ đã hiểu rõ sự tình.

Ôi, nhất định cô ấy đã hiểu lầm rồi!

Kiều Ân xấu hổ nhìn cậu ta cười cười.

Lúc đo kính, Kiều Ân không kìm được lại quay sang chăm chú nhìn cậu ta. Mắt rất to, da trắng, dáng vẻ hơi gầy. Sao con trai đều gầy thế chứ, nghĩ tới bản thân, Kiều Ân khẽ thở dài rồi hạ quyết tâm cô nhất định phải giảm cân!

Đo xong, bà chủ cửa hiệu liền bảo nhân viên đi mài kính, còn mình đứng tán chuyện với Kiều Ân.

“Kiều Ân, dạo này cháu có bận lắm không?”

“Vẫn vậy thôi ạ!”

“Đọc sách gì thế? Hả! Cháu muốn giảm cân à?” Kiều Ân còn chưa kịp giấu đống sách thì bà chủ đã nhanh tay lôi ra xem.

Kiều Ân đau khổ đứng nhìn, ôi, để cô ấy biết thế nào cả khu phố cũng biết hết chuyện cho xem!

“Sao vậy? Cháu bây giờ rất đẹp mà, mập mạp nhìn mới khỏe mạnh chứ!” Sao bà chủ và mẹ Kiều Ân lại có cách suy nghĩ giống nhau sau khi nghe cô nói giảm cân thế chứ, họ đều cho rằng cô đang lãng phí đồ ăn thức uống.

Kiều Ân đang định trả lời bà chủ cửa hiệu thì chợt thấy ánh mắt của cậu bạn nãy giờ ngồi kia đang chuyển hướng từ ngoài cửa sang mình, trên mặt hiện lên vẻ thờ ơ. Nhưng, Kiều Ân thề rằng, cô đã thấy nụ cười trong mắt cậu ta. Cậu ta đang cười cô!

“Ồ, xét trên phương diện khác, béo là do nhu cầu sức khỏe, nhưng khỏe quá cũng có thể dẫn tới một vài di chứng về sau đấy ạ”, Kiều Ân chợt phát hiện bản thân mình cũng có thể trả lời một cách logic như vậy.

“Không cần giảm, người già đều thích con dâu béo một chút. Như thế sau này mới vừa mắt mẹ chồng tương lai.”

“Tại sao vậy ạ?”

“Vì mông to mới dễ sinh!”



Sau câu giải thích rõ ràng, chi tiết của bà chủ, không khí trong cửa hiệu bỗng yên lặng hẳn!

Ánh mắt mọi người đều săm soi lên người Kiều Ân, thậm chí mấy nhân viên mài kính cũng quay sang nhìn cô.

Lúc đó, Kiều Ân đang nhoài trên tủ bày kính, người hơi đổ về phía trước, cặp mông căng tròn hơi cong lên. Ánh mắt của mọi người từ từ chuyển sang cặp mông căng tròn của Kiều Ân.

Thật ngại quá! Mặt cô đã đỏ rực lên rồi, cả người cũng nóng đến sắp cháy sém đến nơi. Cô khẽ đứng thẳng người, cố thử thay đổi tư thế đứng để tránh sự chú ý của mọi người vào cặp mông của mình.

Thật muốn khóc quá! Đúng là ngốc nghếch mà, sao cô có thể mở mồm ra hỏi câu đó chứ…

Dường như nhận ra bộ dạng ngại ngùng của Kiều Ân, bà chủ vội an ủi: “Không sao, gầy một chút thì vẫn có thể sinh được”.

Thật sự là cô đang rất muốn khóc, rất muốn nói điều gì đó nhưng bây giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể đứng đờ ra, mặc cho người nóng rực, đỏ ửng lên vì xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi