CHỈ YÊU CÂY KẸO BÔNG NHỎ

Phòng tự học trường Đại học T

Kiều Ân đã khóc không ra tiếng nữa rồi, đống giấy ăn trên bàn đã bị cô ngốn hết từ lúc nào.

Thật sự cô không thể ngờ rằng béo chính là nguyên nhân của tất cả những chuyện mà cô đang phải chịu đựng.

“Anh, tại sao anh ấy lại quá đáng như vậy chứ?”, Kiều Ân vừa sụt sịt vừa ngước cặp mắt sưng đỏ lên nhìn Thiệu Minh Vỹ.

“Nó dám nói như vậy sao? Được, ngày mai anh sẽ gọi mấy đứa nữa dạy cho nó một trận!”, Thiệu Minh Vỹ tức giận đấm mạnh xuống bàn khiến sách vở trên đó rơi lộp bộp.

Thấy anh giận như vậy, Kiều Ân rất cảm động liền đưa tay gạt nước mắt, đúng là anh trai tốt của mình. Những tên con trai khác chỉ cần bằng một nửa anh cũng tốt lắm rồi.

Thiệu Minh Vỹ thương cảm ôm Kiều Ân vào lòng vỗ nhẹ lên lưng khiến cô cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh.

“Anh, có phải em nên giảm cân không?”

“Giảm cái gì? Em bây giờ đẹp rồi! Béo đâu mà béo!”

“Nhưng… mọi người đều bảo em béo ú như con lợn con!”

“Lời của mấy đứa ngốc đó mà em cũng tin sao?”

“Nhưng, đúng là em rất béo mà…”

“Béo chỗ nào, em xem… sờ chỗ nào cũng thấy thịt, rất thích…”

Thiệu Minh Vỹ vừa nói vừa nhéo nhéo cánh tay Kiều Ân. Da cô mịn màng lại mềm mại như da em bé, nhéo rất sướng tay, cứ khiến người ta muốn nhéo mãi không thôi.

Kiều Ân để mặc anh nhéo tay mình, chỉ có anh thích cô béo như vậy. Lúc nào anh cũng bảo mặt cô tròn xoe rất đáng yêu. Hơn nữa, anh cũng rất thích nhéo hai má phúng phính, vuốt ve cánh tay tròn lẳn của cô, anh còn thích ôm chặt vòng eo bánh mỳ, vùi đầu vào hõm vai hít hà mùi thơm cơ thể cô.

Ngay từ khi nhập trường, Thiệu Minh Vỹ đã nhận làm anh trai cô. Cả hai người cùng đến từ một thành phố nhỏ phía nam nên có thể coi anh là người đồng hương duy nhất của cô ở trường Đại học T này.

Thiệu Minh Vỹ rất quý Kiều Ân, lúc nào cũng thương yêu cô như em gái mình. Nếu cô gặp bất cứ vấn đề khó khăn nào, chỉ cần một cú điện thoại nhất định Thiệu Minh Vỹ sẽ tận tình giúp đỡ.

Thiệu Minh Vỹ cao một mét tám, gương mặt tuấn tú, trán cao, mũi thẳng, đôi mắt sâu hút hồn, khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười mê đắm lòng người.

Có thể nói, Thiệu Minh Vỹ chính là bạch mã hoàng tử trong mắt tất cả nữ sinh trường Đại học T. Mỗi lần đi cạnh Thiệu Minh Vỹ, Kiều Ân chẳng khác nào con vịt xấu xí trong mắt mọi người. Cô cao một mét sáu mươi lăm nhưng nặng tới sáu mươi cân, nhìn từ xa chỉ thấy thịt là thịt, người chẳng có đường cong nào. Ngoài làn da mịn màng, có thể nói là hơi trắng một chút thì cô không dám nhận diện mạo mình có cái gì giống người đồng hương kia. Thực ra mẹ cô cũng từng nói, ngũ quan của cô rất đẹp, mắt to, mũi thon gọn, miệng nhỏ chúm chím, nhưng vì nó được đặt trên một khuôn mặt quá nhiều thịt nên trông cô lại càng mập hơn.

Lúc mới vào trường Kiều Ân chưa từng nghĩ mình mập, mà cô chỉ cho rằng mình là một nữ sinh khỏe mạnh bởi cô ăn được, ngủ được. Chẳng phải mẹ cô từng nói ăn được ngủ được là tiên sao? Hơn nữa, cô còn là một cô bé rất vô tư, ngày ngày luôn sống trong tâm trạng vui vẻ thoải mái, vì thế cô chưa từng nghĩ béo lại trở thành vấn đề của mình.

Nhưng sau khi thất tình đến lần thứ tư, cô cũng phải thừa nhận rằng béo chính là kẻ thù lớn nhất của đời mình! Bởi lý do để tất cả nam sinh chia tay cô đều là: em quá béo, nếu gầy một chút thì tốt hơn!

Ô… béo đâu phải lỗi của cô! Chỉ là cô nghĩ rằng khỏe một chút, vui một tẹo sẽ thoải mái hơn. Vả lại, chẳng phải anh cũng từng nói con gái béo một chút ôm mới sướng ư? Tại sao mấy anh chàng kia đều lắc đầu ngao ngán với thân hình của cô?

Cô rất buồn! Cô chỉ muốn có một tình yêu ngọt ngào thời sinh viên mà thôi! Thấy các bạn cùng lớp đều có người yêu, tim cô bỗng thấy chua xót, tại sao, cô cũng chỉ muốn có một người bên cạnh thôi mà? Lẽ nào điều đó khó vậy sao, phải gầy mới hy vọng có người yêu sao?

Không được, nếu phải gầy đi mới có người yêu thì nhất định cô sẽ giảm cân, phải trở thành một cô gái xinh đẹp, trở thành một siêu mẫu.

Kiều Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyên bố một cách nghiêm túc: “Anh, em muốn giảm cân, nhất định em phải giảm xuống còn năm mươi cân”.

Thiệu Minh Vỹ kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu Ân, em không đùa đấy chứ? Anh đã nghe câu này suốt ba năm rồi, nhưng chưa lần nào em thành công hết!”. Anh cười thầm, xem quyết tâm lần này của cô được bao lâu?

“Không được, lần này nhất định em phải thành công! Nếu cứ béo thế này, chắc chắn em sẽ không có người yêu!”, khuôn mặt bầu bĩnh của Kiều Ân lộ vẻ đau khổ. Cô không muốn cuộc sống năm ba đại học của mình phải trôi qua trong cô đơn.

“Người khác không thích nhưng còn có anh mà!”, Thiệu Minh Vỹ khẽ cười, đưa tay nhéo khuôn mặt hồng hào, mịn màng của cô. Đáng yêu quá đi, muốn cắn cho một cái!

“Hừ, anh lại lừa em! Em muốn có người yêu, chứ không muốn có anh trai!”, Kiều Ân tức tối quay mặt đi. Lúc nào anh cũng thích nhéo má cô, càng nhéo càng khiến nó tròn hơn!

“Vậy để anh làm người yêu em cũng được mà, dù sao đám nữ sinh kia cũng rất phiền!” Thiệu Minh Vỹ quay mặt Kiều Ân lại, tiếp tục nhéo má rồi nhéo tay cô. Anh rất thích cảm giác mềm mại, mịn màng như da em bé mỗi khi chạm vào cô, nó khiến anh lúc nào cũng muốn nhéo, vuốt ve mãi không thôi.

“Em không cần! Chỉ mới biết em là em gái anh mà họ đã khó chịu ra mặt, chẳng qua gặp em rồi, thấy em không có gì nguy hiểm nên họ mới yên tâm thôi! Anh mà nói linh tinh, ngày mai họ sẽ ném em từ tầng năm xuống mất!”, Kiều Ân trợn mắt nhìn anh nói. Cô không muốn mình trở thành kẻ thù chung của đám nữ sinh toàn trường.

Thiệu Minh Vỹ lắc đầu khẽ cười, cô em gái này vẫn làm đúng bổn phận của mình đấy nhỉ! Đúng là cô không mảy may có ý đồ nào với anh, bảo sao mấy nữ sinh muốn tán tỉnh Thiệu Minh Vỹ đều xem cô là đồng minh để moi bí mật.

“Em phải về rồi. Bắt đầu từ tối nay em sẽ triển khai kế hoạch giảm cân! Lần này tuyệt đối không thể thất bại!”, Kiều Ân đứng dậy, tuyên bố đầy tự tin và quyết tâm. Vì tình yêu, lần này cô nhất định phải giảm cân đến cùng! Nói xong, cô mở cửa bước ra ngoài.

“Kiều Ân, lại đây!”, Thiệu Minh Vỹ nhìn Kiều Ân đang bước ra ngoài, vội gọi cô lại với vẻ nghiêm túc.

Kiều Ân bực mình quay lại nhìn Thiệu Minh Vỹ. Anh muốn nói gì? Biểu hiện nghiêm túc này là sao? Cô nhìn anh không nói, chỉ từ từ quay lại ngồi đối diện trước mặt anh.

Thiệu Minh Vỹ đột nhiên ôm chầm lấy Kiều Ân, ghì chặt vào lòng khiến cô thở không ra hơi, chẳng thể chống cự lại, chỉ biết để mặc như vậy. Lát sau, Thiệu Minh Vỹ mới buông cô ra.

“Em muốn giảm cân, được rồi! Anh sẽ đến giám sát, đề phòng em bỏ cuộc giữa chừng!”

“Không cần, lần này em nói thật mà!”

“Được, chúng ta cùng chờ xem! Anh biết rất rõ cơ thể em, chỉ cần ôm một cái là có thể biết em gầy không, cho nên đừng hòng ăn vặt ban đêm!”

“Không cần đâu! Em muốn gầy đi một chút để sớm có người yêu mà!”

“Được, cố gắng lên!”

Đến anh cũng ủng hộ khiến Kiều Ân càng vui hơn, quyết tâm vì thế cũng cao hơn. Hơn nữa, lần này lại có sự giám sát của anh, kế hoạch giảm cân của cô nhất định sẽ thành công!

Kế hoạch giảm cân của Kiều Ân chính thức bắt đầu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi