CHỈ YÊU CÂY KẸO BÔNG NHỎ

Hai người đi dạo trên phố mua sắm ở khu đông.

“Sao ở đây náo nhiệt hơn khu tây nhỉ, nhìn khu đông nhỏ hơn khu tây nhiều mà!” Kiều Ân thấy kỳ lạ. Lúc mới tới đây, nhìn con phố cũng không dài lắm.

“Cậu không biết cũng phải, khu đông là khu của người giàu còn khu tây là khu của người bình dân mà!”

“Ai bảo?” Từ trước tới giờ cô chưa từng nghe thấy điều này?

“Khu tây đều là sinh viên thi đỗ vào trường bằng thực lực của mình còn khu đông là sinh viên hệ dự bị và tại chức xét tuyển vào, thậm chí chỉ cần có tiền là có thể được vào học, mục đích chính là để có nơi có chỗ trong vài năm kiếm cái bằng tốt nghiệp thôi!”

“Nhưng chẳng phải xét tuyển vào cũng rất khó sao?”

“Bởi thế nên tỷ lệ đỗ không cao, cuối cùng là nợ rất nhiều môn không qua, sau vài năm thì dùng tiền để đổi lấy tấm bằng tốt nghiệp.”

“Còn có chuyện này sao?”

“Nên cũng có nhiều người chọn học hệ tại chức, chỉ cần tham gia dự thi hết môn, còn chuyện điểm trác cũng không khó khăn gì, có tiền thì mọi vấn đề cũng trở nên đơn giản hơn nhiều. Vì thế phần lớn sinh viên ở khu đông đều là con nhà giàu vào học.”

“Vậy cậu thì sao? Không phải cũng chỉ vì tấm bằng giả đó chứ!”, Kiều Ân không nhịn được cười khẽ, nhìn cậu hỏi.

“Đúng vậy!”, câu trả lời của cậu ta khiến Kiều Ân thoáng giật mình!

“Hả? Sao có thể như vậy!”

“Mình cũng chỉ muốn có tấm bằng đại học thôi”, cậu ta nhìn Kiều Ân cười khẽ. Biểu hiện vừa rồi của Kiều Ân thật vô cùng ngạc nhiên.

“Nhưng mình thấy cậu là một sinh viên rất chăm chỉ.”

“Mình muốn đi du học”, đột nhiên cậu nói ra câu này. Từ trước tới nay cậu chưa từng nói chuyện này với ai nhưng lại dễ dàng tâm sự mọi chuyện với Kiều Ân.

“Du học?”, Kiều Ân đứng đờ người giữa đường nhìn bóng lưng Nhan Trinh Tịch.

“Đúng vậy, mình phải thi Toefl nên cần có bằng đại học.” Suy nghĩ của cậu ta, thực sự cô chưa từng nghĩ đến. Mặc dù khu tây cũng có nhiều sinh viên đang chuẩn bị tham gia thi và đi du học nhưng bạn bè thân quen của cô đều chưa từng tham gia những kỳ thi như vậy nên cô cảm thấy việc đi du học rất xa vời với mình.

“Tiếng Anh của cậu có tốt không?”, đột nhiên Nhan Trinh Tịch mỉm cười hỏi cô.

“Cũng được”, Kiều Ân thành thực trả lời. Thật ra tiếng Anh của cô rất chắc.

“Thật không?”, ánh mắt Nhan Trinh Tịch lộ vẻ thích thú, “Mình vừa đăng ký một khóa học tiếng anh tăng cường, cậu có hứng thú không?”.

“Trong trường á?”, Kiều Ân có nghe qua về chương trình này nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đăng ký học vì cô là chúa lười mà.

“Ừ, học vào chiều thứ Tư và Chủ nhật. Hôm đó cậu rảnh không?” Nhan Trinh Tịch hy vọng cô có thể đi học cùng mình, hai người cùng học sẽ thoải mái và vui vẻ hơn.

“Để mình suy nghĩ một chút.” Cậu ta rủ quá đột ngột khiến Kiều Ân không kịp phản ứng hay suy nghĩ gì cả.

“Chủ nhật tuần này bắt đầu học rồi. Thứ Tư là hạn cuối đăng ký, khi nào suy nghĩ kỹ thì báo một câu, mình sẽ đưa cậu đi đăng ký.” Nghĩ đến việc Kiều Ân có thể sẽ đồng ý đi học cùng mình, Nhan Trinh Tịch đột nhiên mừng thầm. Tưởng tượng đến cảnh được gặp Kiều Ân thường xuyên, cậu ta thấy hứng khởi một cách khó hiểu.

“Muộn rồi, mình phải về đây”, nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân không biết phải làm thế nào. Rắc rối to rồi, cô không biết nên đồng ý đi học với cậu ta hay không nữa? Nếu anh mà biết chuyện này chẳng biết có vui không?

Kiều Ân không muốn phiền Nhan Trinh Tịch phải đưa mình về nên tự đi bộ từ khu đông về ký túc xá.

Tối hôm đó, Kiều Ân tiếp tục tập luyện hơn hai tiếng đồng hồ!

Trước khi ngủ còn gọi điện cho anh nói chuyện hơn một tiếng nữa. Bỗng cô cảm thấy mình có lỗi với anh, dù trong lòng rất muốn thấy anh nhưng lại sợ phải gặp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi