CHỈ YÊU CÂY KẸO BÔNG NHỎ

Vườn trường Đại học T

“Nhanh lên, mau trốn đi, cô ta đến đấy!”, Minh An Nhã vội kéo Toàn Nhược Lăng trốn sau gốc cây. Tần Viên Viên đang một mình đi tới, họ đã mai phục ở đây mấy hôm để đợi cô ta rồi.

Đúng lúc Tần Viên Viên đi qua gốc cây nơi bọn A Nhã mai phục, họ vội nhảy xổ ra chặn đường cô ta.

“Các cô định giở trò gì?” Tần Viên Viên giật mình nhảy lùi lại một bước. Cô ta nhận ra, họ chính là bạn cùng phòng với Kiều Ân.

Hừ, A Nhã cười nhạt một tiếng: “Xem ra tướng mạo cũng không tồi đấy nhỉ?”.

“Công nhận, nhưng bỗng nhiên có vết sẹo trên mặt thì thật là…”, Nhược Lăng châm chọc.

“Các cô…”, thấy hai người vây xung quanh mình, giọng Tần Viên Viên có chút run rẩy.

“Sao thế? Sợ rồi à? Sao lúc đẩy Kiều Ân xuống cầu thang cô không thấy sợ, không thấy run tay?”, Minh An Nhã trợn mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói.

“Tôi không đẩy cô ta, là cô ta tự ngã xuống…”

“Vậy tại sao cô lại rảnh rỗi lập cái chủ đề kia làm gì?”

“Tôi… tôi… tôi chỉ đùa chút thôi.”

“Đùa, ha ha”, Nhược Lăng khẽ nhếch môi rồi quay sang nhìn A Nhã, nói tiếp, “Vậy cái này muốn lưu chút dấu tích trên mặt cô đấy, có thấy vui không?”.

“Tôi… tôi… không dám nữa”, nhìn con dao sắc nhọn trong tay A Nhã, Tần Viên Viên sợ run người.

“Bốp!”, một cái tát như trời giáng rơi thẳng xuống mặt, năm dấu ngón tay hằn đỏ lên mặt Tần Viên Viên.

“Cái tát là thay cho Kiều Ân, như vậy là nhẹ nhàng với cô lắm rồi. Cô hại cô ấy bị thương chảy cả máu đầu. Cái tát này để nhắc nhở cô lần sau đừng có tái phạm nữa. Kiều Ân hiền lành có thể bỏ qua cho cô nhưng bọn tôi thì không từ bi như vậy đâu. Nếu lần sau còn dám ra tay hãm hại Kiều Ân, chúng tôi mà biết được thì sẽ không chỉ như này thôi đâu, cô rõ rồi chứ!”, A Nhã lạnh lùng nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc tái mét của Tần Viên Viên, nói.

Tần Viên Viên đau tới chảy nước mắt nhưng tuyệt nhiên không dám nói lời nào.

“Mau lên mạng đính chính cái chủ đề kia, nói đó là những lời nói linh tinh, không có căn cứ và người được nhắc đến không phải Kiều Ân”, Nhược Lăng nói với cô ta vẻ lạnh nhạt.

Tần Viên Viên vâng vâng dạ dạ nhận lời.

“Đừng tưởng qua mặt được bọn này. Nếu tối nay cô không làm ngay thì ngày mai nên cẩn thận một chút!”, A Nhã trừng mắt. Tại sao bề ngoài cô ta xinh đẹp mà tâm địa lại xấu xa như vậy chứ!

“Không đâu, không đâu!”, chắc chắn cô ta sẽ phải làm.

Bên ngoài giảng đường khoa Điện

Hôm nay là Chủ nhật, hai giờ chiều là buổi học đầu tiên của lớp tiếng Anh tăng cường mà Kiều Ân đã đăng ký.

Từ xa, cô đã thấy Nhan Trinh Tịch đang tươi cười đứng đợi mình trước lầu. Hôm nay, cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng nên trông càng gầy hơn.

“Kiều Ân!”, thấy Kiều Ân, Nhan Trinh Tịch vội vẫy tay gọi.

“Cảm ơn cậu đã giúp mình lấy sách”, nhìn hai cuốn sách trong tay Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân cảm động nói.

“Đỡ hơn chưa?”, nhìn vết thương của Kiều Ân đã lành, không phải băng nữa, Nhan Trinh Tịch cũng yên tâm phần nào. Dù vết thương không lớn lắm nhưng dấu tích của nó trên trán cô vẫn khiến người ta thấy đau lòng.

“Không sao rồi, bây giờ mình có thể lắc đầu nữa ý”, nói rồi Kiều Ân định biểu diễn cho Nhan Trinh Tịch xem.

Nhan Trinh Tịch thấy vậy vội ngăn lại, không để cô lắc đầu nữa: “Ngốc, vẫn chưa lành hẳn đâu”.

Nhìn bộ dạng cuống quýt lo lắng của Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân cười thầm trong bụng. Cậu ấy thật giống anh trai, lúc nào cũng lo lắng thái quá cho cô.

“Đi thôi, sắp đến giờ rồi”, Nhan Trinh Tịch giục.

Giảng viên là ngườiAustraliacó tiếng trong trường, tên là David.

Cách giảng của thầy dễ hiểu, lại vô cùng thoải mái. Ngay từ đầu đã không tuân thủ theo đúng sách vở mà dạy mọi người thông qua những trò chơi nhỏ, còn yêu cầu mọi người tự giới thiệu về mình bằng tiếng Anh để hiểu hơn về nhau, cùng giao lưu kết bạn.

Khi chia nhóm tham gia trò chơi ở lớp, Nhan Trinh Tịch và Kiều Ân vô tình ở chung một nhóm. Hai người phối hợp rất ăn ý, lúc nào cũng hoàn thành trò chơi rất nhanh. Kết thúc buổi học, thầy David còn khen hai người là partners xuất sắc nhất.

Thấy Kiều Ân cười vui vẻ, Nhan Trinh Tịch cũng cười phụ họa theo. Cuối cùng, tâm trạng u ám chán nản vài ngày trước của Kiều Ân cũng tan biến, cô đã vui vẻ trở lại, thật quá tốt!

Nhớ đến hôm Kiều Ân bị thương, cậu luôn cảm thấy day dứt. Mặc dù không phải vì mình mà Kiều Ân bị thương nhưng cứ nghĩ tới ánh mắt đau khổ của Kiều Ân khi ấy, lòng cậu lại dấy lên cảm giác chua xót. Kiều Ân trong cậu là một cô gái lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười, không nên phải chịu những đau khổ như thế, bởi vậy cậu luôn tự trách mình đã không bảo vệ cô thật chu đáo.

Kiều Ân, nhìn bề ngoài có vẻ là cô gái rất mạnh mẽ, kiên cường nhưng thực ra lại rất yếu đuối. Cô sống nội tâm thích che giấu nỗi buồn của mình, lúc nào cũng nở nụ cười ngây thơ, thuần khiết, nhưng cũng có lúc vô tình để lộ ra sự yếu mềm khiến mọi người càng thêm yêu thương.

Nhan Trinh Tịch thầm hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ khiến cô luôn tươi cười, nụ cười như ánh sáng ban mai thuần khiết.

Kiều Ân, tổn thương, đau khổ, vượt qua và vui vẻ…

Bên cạnh cô lúc nào cũng có hai chàng trai thầm hạ quyết tâm sẽ bảo vệ cô thật tốt, bảo vệ cây kẹo bông ngọt ngào, đáng yêu của họ.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi