CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

Chương 1129

 

“Anh làm gì đấy?” Lê Nhật Linh mặt đỏ bừng, nhưng không đẩy Lâm Quân ra, mà tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh để tận hưởng hơi ấm đã lâu không gặp.

 

“Đã không gặp nhau một thời gian, xem ra em không nhớ anh rồi?”

 

Lâm Quân rất bất mãn với biểu hiện của Lê Nhật Linh, đều nói rằng vợ chồng xa nhau ít ngày còn hơn cả tân hôn, Nhật Linh của anh cứ dựa vào lòng anh, mà lại có thể bình tĩnh như vậy.

 

Điều này cho thấy trong thời gian anh ở nước ngoài, vợ yêu của anh không hề nhớ đến anh, nếu không thì đã không có thái độ này.

 

“Nếu em nói mỗi giây mỗi phút em đều nhớ đến anh, anh có tin không?” Lê Nhật Linh không giỏi nói những câu tình cảm thế này, chỉ vừa nói một câu mà cô đã cảm thấy xấu hổ.

 

Trong thời gian Lâm Quân rời đi, cô thực sự mỗi ngày đều nhớ anh, điểm này cô không hề nói dối.

 

Tình cảm sâu sắc, Lê Nhật Linh không thể kiềm chế được, cánh tay.

 

mảnh khảnh chủ động ôm lấy cổ Lâm Quân, hôn anh say đắm.

 

Không biết đã qua bao lâu, chỉ một nụ hôn Lâm Quân rõ ràng không thỏa mãn, bàn tay to không nhịn được chậm rãi vuốt ve trên người Lê Nhật Linh.

 

Lê Nhật Linh cảm nhận Lâm Quân đang ham muốn, cô cũng càng muốn tham gia vào cảm xúc này, vô tình cả hai đã đi đến bên chiếc giường lớn, Lâm Quân không hề do dự đẩy ngã Lê Nhật Linh xuống giường.

 

“Chờ một chút” Lê Nhật Linh đột nhiên đẩy Lâm Quân ra.

 

Lâm Quân lòng nóng như lửa đốt, nhìn Lê Nhật Linh trắng như ngọc, giọng nói có chút khàn khàn: “Làm sao vậy?”

 

“Chân em tê rần..” Lê Nhật Linh thấp giọng lẩm bẩm, Lâm Quân giật giật khóe miệng, thay đổi tư thế, nhanh chóng nhào tới, bàn tay to dừng ở ngực thật lâu cũng không muốn rời đi, anh tham luyến nơi mềm mại này.

 

Tình cảm vợ chồng trong sự quấn quít đầu môi dần dần nóng lên, nỗi nhớ vô tận vào thời khắc này cũng được giải tỏa.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Quân dậy sớm. Có vẻ như có Lê Nhật Linh bên cạnh bầu bạn, cả người anh đều sảng khoái, tâm trạng cũng tốt Vô cùng.

 

“Dậy sớm vậy sao?” Lâm Quân vừa mở cửa phòng đã tình cờ gặp phải Trần Hi Tuấn đang đi tới.

 

Anh quay đầu cười: “Cậu cũng rất sớm”

 

“Cũng bình thường thôi? Nhật Linh đâu? Vẫn còn chưa dậy sao?”

 

Trần Hi Tuấn không dễ gì mới chấp nhận việc Lê Nhật Linh là chị gái ruột của mình, nhìn thấy Lâm Quân và Lê Nhật Linh ở cùng nhau, khả năng những chuyện nên làm không nên làm đều làm cả rồi, anh đột nhiên cảm thấy hơi chán nản.

 

Nhưng anh còn có thể làm gì? Cho dù Lê Nhật Linh là chị họ của anh, anh cũng sẽ không đáng thương đến mức như vậy, nhưng mà chị em ruột thịt không thể ở bên nhau.

 

“Ừm, vẫn đang ngủ” Lâm Quân quay lại nhìn Lê Nhật Linh đang ngủ say, trong lòng ấm áp.

 

Trần Hi Tuấn nhún vai nhấc chân định rời đi, tuy răng đã chấp nhận hiện thực nhưng trong lòng vẫn chưa tiêu hóa được, vẫn là không nên tiếp tục ở đây chịu tội thì tốt hơn Sau khi mọi người ăn sáng xong, Lê Nhật Linh vẫn còn đang ngủ, không cần nghĩ các vị phụ huynh cũng biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ ngầm hiểu không đề cập đến.

 

Cuối cùng, chính là cú điện thoại của Lê Minh Nguyệt đã đánh thức.

 

Lê Nhật Linh, cô mơ mơ màng màng nghe Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt nói chuyện, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

 

Lâm Quân đêm qua giày vò cô thật lâu, hiện tại cô thật sự rất buồn ngủ.

 

Lúc này, cô trừ việc đi ngủ cũng chỉ có đi ngủ, dường như không còn suy nghĩ nào khác.

 

“Nhật Linh, chị đã nghe thấy lời của em chưa đấy?” Lê Minh Nguyệt không nhịn được gầm lên trước giọng nói lơ đãng của Lê Nhật Linh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi