CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

Chương 1380

“Ê Lâm Quân, cậu có ý gì đây hả?”

Hà Dĩ Phong nhìn thoáng qua Minh Dương rồi quay người đuổi theo Lâm Quân.

“Đều lớn cả rồi mà lần nào gặp mặt vẫn như cũ là sao nhỉ?”

Lê Minh Nguyệt kéo Hà Minh Dương tới rồi thở dài, còn Lê Vân Hành thì vẫn nở nụ cười.

“Rất lâu rồi nơi này không có ồn ào náo nhiệt như thế. Đi vào ăn cơm thôi, Minh Dương đói bụng rồi đúng không!”

“Vâng!”

Hà Minh Dương ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, nhưng gương mặt hoàn toàn giống Hà Dĩ Phong này không thể nào che giấu được sự nghịch ngợm của cậu bé.

Ba đời một nhà, đám trẻ con ríu rít, mấy ông bà cũng khó mà hưởng thụ niềm vui thú được con cháu vây quanh. Toàn bộ căn nhà đều tràn ngập trong tiếng nói cười, cảnh tượng rất hòa thuận.

“Nếu là có Nhật Linh ở đây thì tốt rồi”

Không biết là ai nói câu này, vừa dứt lời thì bầu không khí đã trầm lắng xuống. Chỉ có Hà Minh Dương là không biết chuyện gì đang xảy ra nên vẫn còn la hét muốn ăn thịt kho tàu.

“Ăn đi, để ông ngoại gắp cho cháu.”

Lê Vân Hàng cười một tiếng, khơi gợi lại bầu không khí sinh động lúc này. Chỉ là qua chuyện này thì trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.

“Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh…”

“Hòa Phong, cháu mấy tuổi rồi mà sao chuông điện thoại vẫn là bài nhạc trẻ con thế này hả?”

Lê Minh Nguyệt cười khúc khích, Hòa Phong đỏ mặt, cậu bé nói: “Cháu đi nghe điện thoại!”

“Cậu nhóc sao thế?”

Lê Minh Nguyệt nhận thấy tâm trạng của Hòa Phong không đúng lắm nên hỏi nhỏ Hạ Ly và Chí Linh.

“Bài hát này là do hồi nhỏ mẹ dạy chúng cháu. Lúc đó Hòa Phong hát hay nhất, mẹ còn khen anh ấy”

Chí Linh và Hạ Ly cũng có chút buồn bã.

“Dì xin lỗi, là dì nói sai rồi Lê Minh Nguyệt nói với vẻ áy náy.

“Không sao, dù thế nào bọn cháu cũng sẽ tìm được mẹ”

Cha Lâm và Hoàng Ánh nhìn nhau, mọi người đều không nói lời nào.

“Cái gì? Chú gặp mẹ cháu ư?”

Sau khi mọi người im lặng thì giọng nói của Hòa Phong lại càng thêm rõ ràng. Lâm Quân là người đầu tiên chạy ra ngoài, anh giật lấy điện thoại từ trong tay của Hòa Phong.

“Alo, tôi là Lâm Quân, bây giơ anh có thể nói cho tôi anh nhìn thấy Lê Nhật Linh ở đâu không?”

Ánh mắt của Lâm Quân bình tĩnh mà lạnh lùng, nhưng chẳng thể che được sự mong đợi tha thiết sâu trong đó.

“Cô ấy ở gần nhà tôi, tôi thường xuyên gặp cô ấy. Cô ấy không thích nói chuyện với người khác, tôi cũng là xem thông báo tìm người mới biết được tên của cô ấy. Cô ấy rất giống với ảnh, nếu như không sai sót gì thì có lẽ đúng là người mà các người muốn tìm”

Giọng nói của người bên đầu giây bên kia có vẻ rất hiền lành.

“Nhìn thấy ở trong thành phố Hà Nội ư?”

Đôi mắt của Lâm Quân trở nên âm u, mặc dù anh biết rằng mấy chỉ dán thông báo tìm người trong thành phố Hà Nội nhưng Lâm Quân vẫn không kiềm chế được kích động mà hỏi lại lần nữa. Dù sao thì anh đã run tới không biết nên nói gì.

“Đúng thế, ngay trong Hà Nội!”

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó này, anh có thể đừng khóa máy không?”

“Có thể”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi