CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

Chương 1382

“Chẳng trách!” Người đàn ông đó cũng không quá kinh ngạc, dù sao người ở trong căn phòng này cũng rất trẻ tuổi, quan trọng hơn là rất đẹp.

Mặc dù tính tình có hơi kỳ quái nhưng việc có quan hệ với mấy người như Lâm Quân thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.

“Cảm ơn anhI”

Lâm Quân lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, anh nói: “Trong này có sáu trăm triệu tiền Việt. Nếu như đúng thật là người tôi muốn tìm thì tôi sẽ tự mình tới nhà hậu tạ”

“Không cần, đây chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, nhìn cậu thì có thể thấy cậu là một người trọng tình trọng nghĩa. Cô gái kia luôn một mình, cũng rất đáng thương”

Người đàn ông kia lắc đầu từ chối tấm thẻ của Lâm Quân.

“Không được, đây là những gì chúng tôi đã hứa, anh cứ nhận lấy đi!”

“Đây…”

Người đàn ông kia do dự một chút rồi nói tiếp: ‘Muốn đưa cũng không cần gấp, đợi tới khi cậu xác định đúng là người mình muốn tìm thì hãy đưa tôi”

Anh ta nói xong thì đi thẳng vào nhà mình.

Lâm Quân đứng sững người trước tấm cửa sắt kia, anh nhìn mọi thứ trong sân mà lòng khó nói nên lời.

Lâm Quân châm một điếu thuốc rồi tựa vào bên tường. Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã qua năm giờ rồi, ngày thu gió thổi xào xạc, lá cây.

hòe trong sân thổi qua thổi lại.

Mà tâm trạng của Lâm Quân cũng trở nên rối bời. Vì sao càng tới gần lúc này thì trái tim anh lại càng trở nên loạn nhịp chứ?

Mà lúc này, Hòa Phong lại lần nữa nhìn thấy một người phụ nữ rất giống mẹ mình bên cạnh cầu vượt.

“Mẹ!

Người phụ nữ kia nhìn đứa bé đột nhiên nhào tới trước mặt mình với vẻ mặt mờ mịt, mấy đứa bé này đang gọi mình là mẹ ư?

“Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm”

Hạ Ly trực tiếp đi lên ôm cô, nước mắt của cô bé cũng chảy xuống, Hòa Phong và Chí Linh cũng chẳng để ý gì nữa mà trực tiếp ôm lấy Lê Nhật Linh.

“Các cháu là ai thế?”

Lê Nhật Linh đẩy Hạ Ly ra, cố gắng duy trì khoảng cách.

Đừng nói là lừa gạt tập thể nhé?

Nhưng khi cô nhìn thấy cách ăn mặc của mấy đứa bé cũng không hề rẻ thì lại không nghĩ như thế nữa.

“Mẹ ơi, chúng con là Hòa Phong, Chí Linh và Hạ Ly của mẹ đây!”

Hạ Ly thấy người trước mặt dường như không hề nhớ mình thì càng khóc to hơn.

“Hạ Ly đừng khóc.”

Lâm Niệm Sơ đứng cách đó không xa thấy thế thì vội vàng ôm lấy bờ vai của Hạ Ly với vẻ mặt đau lòng. Cậu nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mặt, dường như đã nhận ra được điều gì đó.

“Cháu gái, có phải là các cháu nhận nhầm người rồi không. Cô không phải là mẹ của các cháu”

Người phụ nữ đó cười một cách dịu dàng rồi an ủi mấy đứa bé, cô nhíu mày, nhìn Lâm Niệm Sơ và cái xe sau lưng cậu thì có thể xác định răng đây không phải là lừa đảo.

“Mẹ lừa chúng con, con giống mẹ như đúc! Mẹ chính là mẹ của chúng con, sao mẹ lại không nhận bọn con chứ?”

‘Vành mắt của Hòa Phong cũng đỏ lên. Không biết vì sao nhưng khi người phụ nữ đó thấy mấy đứa bé buồn bã như vậy thì cũng khó chịu trong lòng.

“Nhưng mà… nhưng cô không có con thật mà. Cô cũng không biết cháu!”

“Mẹ đi theo chúng con về gặp cha, chắc chắn mẹ sẽ nhớ cha! Trước kia mẹ yêu cha đến thế cơ mài!”

Chí Linh níu lấy ống tay áo của người phụ nữ kia, Hạ Ly cũng giữ cô lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi