CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

Chương 1452

Lam Tịch nói một tràng dài khiến Lê Nhật Linh nước mắt lưng tròng.

Nhưng đây là giọt nước mắt cảm động, cô quay người nhìn mặt biển rộng.

Anh quỳ một chân xuống, giơ một chiếc nhẫn lấp lánh về phía cô.

Đôi mắt ngập tràn chờ mong.

“Lam Tịch, cậu đừng như vậy”

Lam Tịch nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, cả trái tim nặng nề rơi xuống.

“Tôi chỉ coi cậu là bạn bè, là một người em trai, cảm ơn cậu đã ở cạnh tôi suốt mấy năm qua, nhưng chúng ta không thể được, cậu rất giỏi, cũng còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội gặp được người thích hợp với cậu, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa” Lê Nhật Linh nhìn Lam Tịch, hơi không đành lòng nhưng vẫn phải nói ra những lời này.

“Đây không phải lãng phí thời thực sự muốn chăm sóc cô cả đời Thấy Lam Tịch si dại như vậy, Lê Nhật Linh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn phải quyết tâm làm người ác, cô không muốn làm anh trễ nải.

“Cậu đi đi, tôi đã đồng ý với Lâm Quân sẽ chuyển về nhà họ Lâm, mặc dù tôi không thể nhớ ra tất cả bọn họ nhưng tôi tin họ, bao.

nhiêu năm qua bọn họ vẫn luôn tìm kiếm tôi, chờ đợi tôi quay lại. Tôi không muốn bỏ lỡ nữa. Lam Tịch, xin lỗi cậu!”

Lê Nhật Linh nói xong thì nhìn Lam Tịch, sau đó quay người bỏ đi, chỉ để lại cho anh một bóng lưng xa mờ.

Xin lỗi, có những lúc ngoại trừ dứt khoát cắt đứt quan hệ thế này thì tôi không nghĩ ra được cách gì có thế giúp cậu từ bỏ tốt hơn.

Vì vậy, nếu như cậu không thể từ bỏ tôi được thì thà răng khiến cậu hận tôi.

Cứ để tôi làm người xấu, dành phần tình cảm cho tôi để yêu thương chính bản thân mình đi, được không?

Lam Tịch ngồi sụp trên bãi cát, ôm đầu gào khóc, dáng vẻ của anh như vừa mất đi một món đồ chơi quý giá nhất.

Gió biển gào thét làm bọt nước bản tung tóe, đập ầm ầm vào đá ngầm, khiến tiếng khóc của anh văng vẳng, như xa như gần.

Không có được người mà mình quá yêu.

Lê Nhật Linh nghe thấy âm thanh này, vành mắt ửng đỏ, nhưng cô càng chạy càng xa, cuối cùng vẫn không quay đầu lại nhìn cái nào.

‘Giải quyết xong rồi sao?”

Lâm Quân ở nhà, cầm máy tính bảng tra tài liệu, thấy Lê Nhật Linh trở về thì nhanh chóng đứng dậy đón cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Vâng” Lê Nhật Linh ném túi sách qua một bên, ngồi trên ghế sofa hít một hơi thật sâu.

Lâm Quân thấy rõ hành động nhỏ này của cô nên cẩn thận hỏi: “Em sao vậy? Tâm trạng không tốt hả?”

“Lam Tịch cầu hôn em”

“Sau đó thì sao?”

“Anh cảm thấy sẽ thế nào?” Lê Nhật Linh nghiêng mặt qua nhìn Lâm Quân, vẻ mặt tức giận, anh biết rõ rồi còn hỏi!

Đột nhiên Lâm Quân ôm lấy Lê Nhật Linh, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Cảm ơn em: “Cảm ơn em cái gì?”

“Cảm ơn em đã quay lại, cảm ơn em vẫn chấp nhận ở bên cạnh anh” Lâm Quân mỉm cười, có lẽ Lê Nhật Linh sẽ không hiểu được việc cô trở về bên anh có ý nghĩa lớn đến nhường nào.

“Cha mẹ, ăn cơm thôi!” Giọng trẻ con truyền đến, Lâm Quân gật đầu, đáp lại: “Cha mẹ tới ngay đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi