CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 381: Ví của anh

Cô đứng im không chịu đi: “Bây giờ mới buổi trưa, anh không về công ty sao? Về nhà làm gì vậy?”

Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt quá mức bình tĩnh của anh, trong lòng cô cảm thấy hơi hoang mang Lâm Quân có chút kỳ lạ, chảng lẽ bệnh của anh đã trở nên trâm trọng, cho nên không muốn để cho mình biết sao? Trong lòng cô đau nhói, có cảm giác vô cùng khó chịu: “Lâm Quân, anh nóng lòng muốn đưa em về nhà như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì không muốn cho em biết hả?”

“Ngay khi nhìn thấy em, anh đã muốn về nhà rồi” Khóe môi Lâm Quân cong lên, cười nhẹ.

Anh nói nhỏ vào tai cô, phun hơi thở nóng bỏng lên vành tai xinh xắn, làm cho tai của cô đỏ bừng: “Anh muốn về nhà vì nhớ chiếc giường, sô pha, sàn nhà, phòng tâm…”

Lê Nhật Linh bịt miệng anh lại, không cho anh nói thêm nữa: “Anh đúng là lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện hư hỏng đấy”

Nếu cứ để anh nói điều này, chắc chắn ngay cá ven đường anh cũng có thể nói ra được.

Cô hiểu rất rõ về độ háo sắc của Lâm Quân.

Thấy cô mềm lòng, anh bước tới vòng tay ôm eo vợ đi ra ngoài “Chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm!” Phía sau có tiếng bước chân đang chạy nhanh tới, có người phụ nữ gọi tên anh liên tục: “Lâm Quân, chủ tịch Lâm!

“Có người gọi anh kia” Cô dừng bước, muốn quay đầu lại, nhưng lại bị Lâm Quân giữ đầu: “Đi đường thì nhớ nhìn đường, đừng có mất tập trung”

Cô nhướng mày: “Có một người phụ nữ đang gọi anh mà”

“Em nghe nhâm rồi”

Anh nhắm mắt làm ngơ, vẻ mặt không thay đổi dẫn cô đi ra ngoài.

Và bước chân của người phụ nữ tiến lại gân hơn, và cuối cùng đã đến gần chỗ họ.

Người phụ nữ năm lấy tay áo của Lâm Quân và chặn đường của anh Do chạy quá nhanh, nên vừa thở hổn hến vừa nói chuyện: “Chủ tịch Lâm, anh…ví của anh, anh để quên…mau cầm lấy”

Lê Nhật Linh giật mình: “Lâm Thùy Ngọc?”

Lâm Thùy Ngọc mỉm cười, giống như là đã quên chuyện lúc trước: “Không ngờ cô vân còn nhớ tôi”

“Chủ tịch Lâm, cầm lấy ví của anh đi, đừng quên nữa” Cô ta cầm chiếc ví bằng cả hai tay và vươn ra trước mặt anh.

Thẻ mỏng nên đập vào mặt cũng không có đau, nhưng mà ai cũng sẽ cảm thấy là đang bị sỉ nhục.

Đôi mát cô ta mở to ra, nước mắt bắt đầu chảy xuông Nhưng Lâm Quân không quan tâm, ánh mặt của anh lạnh lùng khiến cô ta không dám nói gì nữa.

Lâm Thùy Ngọc biết là Lâm Quân đang cảnh cáo mình.

Thẻ ngân hàng là để cho cô ta có thể diện, nếu cô ta cố chấp muốn nói điều gì đó với Lê Nhật Linh, cô ta sẽ nhận một cái tát vào mặt, hoặc thậm chí là…điều gì đó kinh khủng hơn.

Cô ta căn chặt môi và cố kìm những giọt nước mắt Buôn bã nói ra: “Không sao đâu.”

Lê Nhật Linh nhìn tấm thẻ dưới mặt đất, muốn cúi xuống nhặt lên, nhưng lại bị Lâm Quân năm chặt, bỏ đi và không thèm nhìn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi