CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

Chương 515: Không phải con của anh

Có lẽ chưa có ai nhìn thấy Lâm Quân khóc cả.

Từ khi anh có ký ức đến nay, anh cũng không nhớ rõ mình đã từng khóc chưa.

Mà Hoàng Ánh cũng nhớ rõ con trai của mình từ nhỏ đã không đáng yêu, thậm chí bộ dạng khóc thút thít của anh, bà cũng đã quên.

Nhưng bây giờ, vì chuyện của vợ và đứa trẻ, anh lại rơi lệ Hoàng Ánh nhịn không được vội quan tâm nói: “Nhật Linh không sao chứ?”

Lâm Quân siết chặt nắm đấm, bất lực tựa ở trên vách tường: “Tạm thời thì cô ấy không sao.”

Nếu như Lê Nhật Linh biết chuyện đứa trẻ đã chết yểu, thì chuyện không xảy ra cũng sẽ biến thành chuyện có xảy ra.

“Vừa rồi ở phòng quan sát con muốn nói cái gì, Niệm Sơ vốn dĩ không phải là gì?” Trong lòng Hoàng Ánh rối bời, bà còn băn khoăn chuyện mà con trái mới nói được một nửa đó, luôn cảm thấy có lẽ trong lời nói còn lại có bí mật gì đó.

Trong một khoảnh khắc Lâm Quân rất muốn liều lĩnh mà nói hết ra, thế nhưng khi anh trông thấy đôi mắt đã đỏ bừng của Hoàng Ánh, lại đem những lời đó nuốt xuống.

Lâm Niệm Sơ vốn dĩ không phải con của anh.

Điều anh muốn nói chính là câu nói này: Nhưng anh lại không thể nói Lâm Quân đột nhiên nắm chặt tay, quay người lại dùng sức đấm vào mặt tường trắng sau lưng.

Nắm đất cứng rắn cùng với mặt tường cứng, chính là cả hai đều chịu thiệt.

Trên mu bàn tay của Lâm Quân đã chảy máu, nhưng tựa hồ anh còn chưa cảm thấy đủ, anh không ngừng đấm vào vách tường để trút giậ Nếu như không phải là do anh mềm lòng, sợ sự thật về thân thế Lâm Niệm Sơ bị phát hiện sẽ khiến sự việc trở nên hỗn loạn, thì hiện tại có lẽ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cho dù không thể xác định chính xác đứa trẻ mất đi là do Lâm Niệm Sơ, nhưng anh vẫn hối hận.

Thực sự rất hối hận.

Nếu như anh biết trước vì đứa trẻ bởi vì sự mềm lòng của anh mà mất đi, thì thà rằng anh sẽ bóp chết Lâm Niệm Sơ ngay từ khi mới sinh ra.

Cho dù, cho dù thân phận của Lâm Niệm Sơ là..

Đôi mắt Hoàng Ánh đỏ bừng: “Lâm Quân! Con cố ý làm như vậy là để mẹ đau lòng đúng không, để mẹ hối hận đúng không!”

Anh dừng lại việc trút giận, lúc này bàn tay anh đã máu thịt lần lộn.

Lâm Quân bình tĩnh lại, anh không nhìn Hoàng Ánh, cũng không nhìn đứa trẻ đang run rẩy kia: “Vài giờ đồng hồ nữa là trời sáng rồi, mẹ, bây giờ mẹ dẫn đứa trẻ đi đi, chờ đến giờ máy bay cất cánh thì trực tiếp rời đi đi”

Hoàng Ánh đau lòng nhìn bàn tay của con trai, lại nhìn bộ dạng khóc không ra hơi của cháu trai, vẫn tiếp tục hỏi: “Vừa nấy con muốn nói Niệm Sơ không phải là gì?”

“Mẹ không cần biết đâu, mau dẫn đứa trẻ rời đi “ Nhất định phải vội vã rời đi như vậy sao?

Hiện tại con của con và Nhật Linh đã mất, bên cạnh con cũng chỉ có một đứa con trai là Niệm Sơ, chẳng lẽ con nhất định phải đưa đứa bé ra nước ngoài sao?” Hoàng Ánh vẫn rất tuân thủ theo quy tắc truyền thống, bà cảm thấy trong nhà nhất định phải có con trai Lần sinh đẻ này của Nhật Linh giống như là đi dạo cửa chết một lần, sau này Lâm Quân chắc chắn sẽ không để cho cô mạo hiểm sinh con một lần nữa, đồng thời, Lâm Quân đã nói điều này rồi.

Tính cách của con trai mình như thế nào bà hiểu rõ nhất, từ trước tới nay mỗi lời nói của Lâm Quân đều không phải nói đùa, mỗi một câu nói đều là nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói ra.

Nếu quả thật như vậy, trừ Lâm Niệm Sơ ra thì nhà họ Lâm sẽ không còn cháu trai nào khác nữa.

Nếu đứa cháu trai duy nhất lại bị đưa đi thì trong lòng Hoàng Ánh rất không đồng ý.

Đôi mắt Lâm Quân lại đỏ lên, lại chỉ có có thể đè nén lòng mình nói: “Mẹ, mẹ mau đưa đứa trẻ đi đi, nếu không con không thể đảm bảo mình sẽ làm gì đâu.”

Nếu Lê Nhật Linh bởi vì chuyện của Lâm Niệm Sơ mà xảy ra vấn đề gì, cho dù là khóc, thì Lâm Quân cũng sẽ không nhịn được muốn bóp chết Lâm Niệm Sơ mất Hoàng Ánh bị sự thù hận trong mắt của con trai mình dọa sợ, chỉ có thể cắn răng đồng ý, Mang theo Lâm Niệm Sơ rời đi, nhưng lại bị Lâm Quân gọi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi