CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

Chương 548: Cảm kích.

Thật ra, Trần Hi Tuấn đã rất lâu không còn nghĩ tới Lê Nhật Linh rồi nhưng lại không ngờ rằng , Lê Nhật Linh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mình thế này.

Ngày ấy, những lời của Lâm Quân gần như đánh trúng tất cả điểm yếu của cậu, cậu ta thậm chí còn nhận thấy mình đáng xấu hổ biết nhường nào. Cậu ta lại đi yêu một người phụ nữ có gia đình, có con cái, muốn phá hoại hạnh phúc hôn nhân của người ta.

Cậu ta vẫn luôn muốn khiến mình quên đi, những tấm ảnh chụp cũng bị cậu ta gỡ xuống để vào trong kho.

Cậu đã cho rằng mọi thứ sẽ kết thúc tại đó, những thứ kia tất cả sẽ là hồi ức, cậu ta có thể dễ dàng quên đi, dễ dàng vứt bỏ thứ tình cảm ấy, cậu †a tưởng như đã làm được nhưng Lê Nhật Linh lại xuất hiện trước mặt cậu một lần nữa.

Tình cảm là cái gì đó rất kỳ diệu, có người vì ở cùng nhau lâu ngày mà sinh tình, có người vừa mới gặp đã thương, tiếng sét ái tình.

Lúc đó, những thứ tưởng chỉ là hồi ức kia trong Trần Hi Tuấn lại sống lại, cậu ta cố gắng khắc chế lại trái tim đang nhảy nhớt liên hồi của mình những vẫn không cách nào bình tĩnh lại nổi Dáng vẻ khi ấy của cô không như vậy, không yếu ớt, dễ tốn thương như vậy. Cô xuất hiện trước mặt anh, yếu ớt, bất lực..

Gặp cô như vậy cậu có thể bỏ mặc không giúp sao?

Cậu đến trước mặt cô, thật bất ngờ khi câu đầu tiên cô nói lại với vẻ mặt gấp gáp, khẩn trương nói răng đừng nói cho ai biết rằng cô ở đây, đừng cho ai biết tung tích của cô.

Trần Hi Tuấn đồng ý, cậu dẫn cô về nhà mình để cho cô có một nơi trú, để cô yên tĩnh nghỉ ngơi Vài ngày.

Lúc này cậu mới được biết rằng, thì ra cô đã ly hôn.

Cô một thân một mình mang theo con nhỏ tới nước Mỹ xa xôi chính là để thoát khỏi cuộc hôn nhân khiến người ta không thở nổi kia, cũng thoát khỏi gã đàn ông giam cầm, cấm đoán tự do của cô kia Trần Hi Tuấn đột nhiên có cảm giác được, đẳng sau tất cả mọi chuyện như có bàn tay của thiên đạo sắp đặt khiến cậu gặp lại được Lê Nhật Linh, cậu vẫn còn cơ hội.

Cho nên cậu đối xử tốt với cô, hết lòng quan tâm, chăm sóc. Lê Nhật Linh là một người phụ nữ lương thiện, dễ mềm lòng, mà bây giờ cô còn đang độc thân, bên cạnh không có ai quan tâm, chăm sóc, nếu như vậy có liệu có tiếp nhận sự chăm sáo của cậu không? Cậu nghĩ như vậy.

Nhưng cậu không ngờ rằng, sau tất cả những sự giúp đỡ cậu vẫn sẽ lại nhật được một lời cảm ơn cùng lời hứa, sau này nhất định trả ơn này cho cậu.

Trần Hi Tuấn thở dài, cậu bỗng cảm thấy vô lực: “Em coi chị là bạn bè, chị không cần phân rõ giới tuyến với em như vậy”

Cô rất biết ơn, cảm kích cậu, nhưng ân tình cô khó mà vô tư tiếp nhận nổi.

“Thật sự biết ơn cậu rất nhiều, người ta có câu không làm không hưởng lộc, tôi nghĩ rắng, tôi không thể vô tư tiếp nhận tất thảy mọi thứ được”

Cô lợi dụng tình cảm của Hạ Huy Thành, lợi dụng sự tin tưởng của Hạ Huy Thành mà trốn đi được Cô biết rõ Hạ Huy Thành là vì thích cô nên mới can tâm tình nguyện giúp cô, là vì muốn chăm sóc cô nên mới giúp cô rời đĩ, vừa rời khỏi cô lập tức cắt đứt liên lạc với Hạ Huy Thành.

Cô biết rõ, trên thế giới này, không ai cho không ai cái gì cả, Trần Hi Tuấn đối xử tốt với cô chắc hẳn cũng có mục đích riêng trong đó.

Cô đã cảm thấy rất có lỗi với Hạ Huy Thành, nên không thế tiếp tục lợi dụng một người khác như Trần Hi Tuấn được.

Tình cảm của con người là thứ đáng trân trọng, bất kế lý do gì cũng không nên lợi dụng nó.

Cô sợ đánh thức Hạ Ly nên hạ giọng nói nhỏ: “Trần Hi Tuấn, chúng ta chỉ như bèo nước gặp nhau, cậu làm tất cả những thứ này vì tôi, tôi đã rất cảm kích cật Trần Hi Tuấn vuốt mi tâm: “Như vậy đi, nếu như chị cảm thấy mình đang lợi dụng tem thì thật ra cũng có một cách khác để bù đắp cho em đấy: Lê Nhật Linh hơi bất ngờ nhìn sang cậu Cậu ta nói tiếp: “Cha của em nói em cùng em gái mình có chế độ sinh hoạt, ăn uống ngủ nghỉ không tốt, vậy chị có thể đến ở cùng chúng em, giúp em nấu nướng một ngày ba bữa, giúp em điều chỉnh lịch sinh hoạt, làm việc là được, còn thời gian khác chị có thể dành cho mình và cho bé” Nơi mà Lê Nhật Linh đang ở chỉ là một trong những căn nhà mà của Trần Hi Lam, thi thoảng lắm cô mới đến đây nghỉ vài ngày.

Ông James cũng có một ngôi biệt thự kiểu lâu đài cổ nhưng cả hai người con ông đều không ưa vẻ nửa mùa của nó.

Trần Hi Tuấn nghĩ đi nghĩ lại, cậu để ý biểu cảm của cô còn cẩn thận bổ sung: “Em sẽ trả lương”

Nghe Trần Hi Tuấn nói vậy, Lê Nhật Linh không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng “Hi Tuấn, cậu thật tốt bụng mà”

Hành động của cậu bồng khiến cô nhớ đến Lê Minh Nguyệt, lúc trước Lê Minh Nguyệt cũng từng rơi vào hoàn cảnh giống như cô, nhưng khác xa với cô, Lê Minh Nguyệt cô ấy chủ động, thản nhiên đối diện hơn nhiều. Nghĩ lại cô cảm thất thật sự bội phục Lê Minh Nguyệt.

Cô lại nhìn về phía Hạ Ly đang say giấc, cô nghĩ, có lẽ cô phải vô cùng biết ơn Lê Minh Nguyệt mới đúng, nhưng tiếc răng cô không có cơ hội nói lời tạm biệt với cô ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi