CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

Chương 891: Anh và vợ anh

Ngày mới bắt đầu, Lâm Quân đã chuẩn bị thu dọn xong hành lý, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Lê Vân Hàng, anh rất nhanh tìm được một căn hộ thích hợp để Nhật Linh dưỡng bệnh ở giữa trung tâm thành phố.

Lê Nhật Linh mở to mắt, nhìn bóng dáng bận bịu của Lâm Quân.

“Sao vậy?” Anh bước lại gần, xoa xoa đầu cô, đôi mày cười ấm áp như ánh mặt trời.

Lê Nhật Linh không nói gì, chỉ nhìn va li hành lí rồi lại nhìn anh, dường như đang muốn nghe một lời giải thích.

“Chúng ta ở đây quá lâu rồi, bây giờ đã xác nhận được em không phải con ruột của chú Hàng, bất kể thế nào thì chúng ta cũng nên tìm chỗ ở mới, dù chú không thấy phiền nhưng anh biết em cũng sẽ ngại đúng không? Hơn nữa chúng ta cũng không thể làm phiền người ta mãi được”

Giọng nói dịu dàng từ tính thốt lên như đang an ủi một đứa trẻ, khiến Lê Nhật Linh bất giác mím môi cười một cái, gật gật đầu.

“Uống thuốc đi” Lâm Quân lấy ra lọ thuốc mà Jackson đưa cho anh, đổ ra một viên thuốc nho nhỏ đưa cho Lê Nhật Linh.

Lê Nhật Linh nghỉ hoặc nhìn viên thuốc rồi nhìn lọ thuốc chưa uống hết đặt trên tủ.

“Loại thuốc cũ không có hiệu quả với tình trạng của em, nên anh bảo bác sĩ kê lại thuốc khác. Không phải em sợ đắng sao? Em xem thuốc này nhỏ như vậy, sẽ không đắng lắm đâu”

Lê Nhật Linh nghe vậy mắt liền cong cong, cười như vầng trăng non, ngoan ngoãn uống thuốc.

“Anh chị định đi ư?” Hạ Linh đứng ở cửa nhìn va li trong phòng.

“Ừm”

Lâm Quân và Lê Nhật Linh cùng quay ra nhìn cô.

“Nhưng công ty của cha em vẫn cần anh giúp đỡ”

“Anh chỉ chuyển ra khỏi nhà, không rời khỏi nước Pháp”

“Vậy chị Nhật Linh?” Hạ Linh mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt.

“Anh sẽ thu xếp được!”

“Lâm Quân” Lúc này Lê Vân Hàng sắc mặt trầm trọng bước vào.

Lâm Quân và ông nhìn nhau là biết lại xảy ra chuyện rồi.

“Có chuyện gì vậy chú?”

“Cháu ra đây một lúc.”

Lâm Quân đi theo sau Lê Vân Hàng đi ra khỏi phòng, còn không quên ngoảnh lại dặn dò Hạ Linh: “Giúp anh để ý đến chị Nhật Linh”

“Vâng, em biết rồi” Hạ Linh gật đầu.

Lúc này trong phòng bỗng có tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, Hạ Linh tìm một lúc thì thấy là điện thoại của Lâm Quân dưới đống quần áo. Tên người gọi đến là Hà Dĩ Phong, trái tim cô khế nhói lên.

€ô nhìn Lê Nhật Linh rồi đưa điện thoại cho chị. Nhật Linh chỉ chỉ vào họng mình, rồi chỉ chỉ ra phía ngoài.

“Để em nghe giúp chị nhé, cha và Lâm Quân đang bàn chuyện công việc.”

Lê Nhật Linh gật đầu, thấy cô đồng ý, Hạ Linh liền ấn vào nút nghe.

“Lâm Quân, chúng tôi đến rồi”

“Đến rồi?” Hạ Linh ngây người, nghe Hà Dĩ Phong nói mà cô ngờ ngợ, Lâm Quân hiện đang ở Pháp, nếu họ nói đến rồi, lẽ nào là đến đây rồi?

“Hạ Linh? Sao lại là em?” Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh, có chút chột dạ.

“Anh đừng có hiểu nhầm, anh Lâm Quân và cha đang bàn chuyện công việc, điện thoại ở trong phòng chị Nhật Linh, cổ họng chị ấy không tiện nói chuyện, em thấy là điện thoại của anh gọi đến nên em mới mở lên nghe hộ thôi” Hạ Linh vội xua xua tay, cứ như đang giải thích điều gì cho bản thân.

“Anh vừa bảo anh đến rồi?”

“Đúng vậy, bọn anh vừa xuống máy bay liền lập tức đến đây”

“Bọn anh?”

“Anh và vợ anh” Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt, nghiêm túc trả lời.

“À, vậy em sẽ chuyển lời, anh chị chú ý an toàn”

Gác máy xong, câu “anh và vợ anh của Hà Dĩ Phong xoay mòng mòng trong đầu cô, mãi không biến mất, cảm giác mất mát trong lòng bỗng chốc dâng lên.

Nhật Linh thấy cô ngây người bèn kéo kéo cô nghi hoặc.

Hạ Linh hoàn hồn lại, mỉm cười một cái rồi kiềm chế cảm xúc dâng trào, nói: “Hà Dĩ Phong muốn đến đây, chắc là anh Lâm Quân bảo họ đến với chị”

“Họ?” Lê Nhật Linh không hiểu hỏi lại, giọng nói có chút khàn khàn.

“Có cả Lê Minh Nguyệt” Hạ Linh rũ mắt xuống, cố gắng giấu đi sự mất mát trong lòng mình.

Lê Nhật Linh không biết cô và Hà Dĩ Phong trước kia từng dây dưa với nhau, nên không nhìn ra được cảm xúc của cô, nghĩ đến mình cũng lâu rồi không nhìn thấy Lê Minh Nguyệt, trong lòng có một chút vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi