CHỈ YÊU MÌNH ANH - NA KHẨU TRÙNG

Những ngày yêu đương da diết luôn là những ngày ngọt ngào nhất, từ sau khi chính thức quen Tịnh Tề, những lần xã giao có thể bỏ Ninh Nhi sẽ bỏ hết, có thể vắng mặt Ninh Nhi sẽ giao cho người khác, chỉ vì hàng ngày có thể gặp Tịnh Tề. Có khi ở nhà anh, có khi ở nhà cô, có khi đến nhà hàng, rạp chiếu phim, trung tâm thương mại, công viên, Ninh Nhi vốn nghĩ mình là người khác biệt, nhưng cô cũng chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc thoạt nhìn tưởng như tầm thường tủn mủn này. Cho dù Tịnh Tề muốn nhận việc tăng ca, cô cũng đến ĐSng ngồi với anh, nhìn anh sắp xếp lại tài liệu. Dần dần người phụ trách cũng phát hiện anh có khả năng thiết kế web, thỉnh thoảng sẽ phân một ít công việc thuộc về kỹ thuật cho anh. Bộ dạng khi anh làm việc vô cùng đáng yêu, ánh mắt chuyên tâm, cặp môi mím chặt, nhiều thao tác như vậy không hiểu sao anh có thể nhớ thông thạo, Ninh Nhi nghiêng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của anh một hồi, sau đó hoàn hồn, văn bản anh đang làm đã hoàn toàn khác so với lúc nãy. Nhìn một lúc mệt mỏi, Ninh Nhi tự đi pha trà xem tạp chí, Tịnh Tề tập trung làm việc coi cô như không khí, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào máy tính. Ninh Nhi không những không trách anh bỏ rơi cô, ngược lại cảm thấy lúc người đàn ông chuyên tâm làm việc mới là quyến rũ nhất.

Tài năng của Tịnh Tề nhanh chóng được phòng kỹ thuật thừa nhận, quản lý Lô Trung Dương mấy lần tìm Tô Kiếm muốn xin người, đều bị cự tuyệt. Lô Trung Dương là người coi trọng tài năng, âm thầm cho Tịnh Tề cơ hội rèn luyện, để anh làm vài nhiệm vụ kỹ thuật sau khi hoàn thành công việc bàn giấy, càng như thế Tịnh Tề tăng ca càng nhiều.

Ninh Nhi cũng không có ý kiến gì, đằng nào sau khi tan làm cô cũng sang ĐSng, còn thường xuyên mang hoa quả cho đồng nghiệp của Tịnh Tề, Ninh Nhi tính cách đáng yêu hiền hòa vốn dễ được lòng người khác, hơn nữa có hoa quả ngoại giao, chẳng mấy đã hòa nhập với mọi người.

Ninh Nhi đang yêu cảm thấy hạnh phúc, thế giới trong mắt cô càng thêm đáng yêu so với trước đây, nhưng cô thấy đáng yêu nhất vẫn là Cảnh Tịnh Tề.

Ninh Nhi gọt một quả táo vừa to vừa đỏ, ngón tay trắng trẻo cầm con dao Thụy Sĩ sắc bén mà Tịnh Tề đưa cô, vỏ quả táo cộng thêm lớp thịt dày loẹt xoẹt rơi xuống mặt bàn, nghe nói lúc gọt táo mà ước nguyện, đến khi gọt xong cả quả mà vỏ không bị đứt đoạn, ước nguyện sẽ thành sự thật. Ninh Nhi đang khổ luyện “công phu gọt vỏ”, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, con dao trong tay cũng không nghe lời.

Mặc dù thế, Ninh Nhi vẫn gọt hăng say, quả táo mà gọt xong, cô và Tịnh Tề có thể chia nhau, anh một miếng em một miếng. Mỗi khi cô đưa miếng táo vào miệng Tịnh Tề, vẻ mặt anh luôn mang một chút thẹn thùng, khiến người ta nhịn không được muốn cắn anh một cái.

Ninh Nhi đắc ý bật cười, lưỡi dao bén trên tay sượt qua ngón tay mảnh dẻ. Ninh Nhi giật mình, cho đến khi giọt máu đỏ sẫm rỉ ra, cô mới á lên một tiếng, hất cả táo và dao xuống bàn.

“Ninh Nhi, em sao vậy?” Tịnh Tề đang vùi đầu vào làm việc vội vàng ngẩng lên.

Ninh Nhi bóp ngón tay bị đau, cả người run lên, máu tí tách rơi xuống. Tịnh Tề đứng vội dậy, một tay với nạng, một tay kéo Ninh Nhi vào toilet rửa miệng vết thương.

Dòng nước chảy lên miệng vết cắt, lành lạnh, máu nhanh chóng ngừng chảy, song nước mắt của Ninh Nhi lại đua nhau lăn xuống như hạt ngọc, “Tịnh Tề… em đau…” Cô mím môi tủi hờn nói. Cô vốn không chịu được đau đớn.

Tịnh Tề đau lòng cầm tay cô lên, dịu dàng thổi khí vào vết cắt, hơi ấm ôn hòa thoảng qua, quả nhiên đau đớn giảm đi nhiều, Ninh Nhi nín khóc mỉm cười.

Tịnh Tề dí tay lên chóp mũi đỏ ửng vì khóc của cô, trở vào văn phòng tìm thuốc và băng gạc trong hộp y tế. Tuy Tô Kiếm khá hà khắc với nhân viên, nhưng đồ dùng y tế hay ô đi mưa khẩn cấp lại cung ứng chu đáo đầy đủ.

Ninh Nhi ngoan ngoãn ngồi cạnh Tịnh Tề, cặp mắt to tội nghiệp nhìn anh.

Tịnh Tề cẩn thận nhấc tay Ninh Nhi lên, vừa nhẹ nhàng thổi khí vừa chấm thuốc sát trùng vào ngón tay cô. Thuốc lạnh thấm đau làm Ninh Nhi cau mày, cặp mắt to chớp chớp, dường như nước mắt lại sắp chảy ra. Tịnh Tề cầm băng gạc sạch sẽ, từng vòng từng vòng quấn quanh ngón tay trắng nõn, bộ dạng đáng thương của Ninh Nhi khiến anh không khỏi đau lòng, động tác nhẹ đến không thể nhẹ hơn, cho đến khi quấn xong hết cả ngón tay, Tịnh Tề thắt băng lại cẩn thận, rồi như dỗ dành dứa trẻ, anh thổi vài cái trên đó.

“Có khá hơn chút nào không?” Tịnh Tề vỗ về khuôn mặt Ninh Nhi hỏi.

Ninh Nhi ngắm nghía ngón tay được băng rất đẹp, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại ỉu xìu, nhụt chí hỏi: “Tịnh Tề, có phải em rất vụng không?”

“Sao lại nói vậy?” Tịnh Tề ôm bả vai cô.

Ninh Nhi dựa đầu lên vai Tịnh Tề, rầu rĩ nói: “Chỉ gọt táo thôi mà em cũng làm đứt tay, còn chưa đủ vụng về sao? Anh xem, anh là đàn ông mà khéo tay như thế, ngay cả quấn băng cũng quấn rất đẹp.”

“Cô bé ngốc!” Tịnh Tề đột nhiên hôn một cái lên mặt Ninh Nhi, “Không gọt được thì không cần miễn cưỡng, chẳng phải vẫn còn anh sao?”

“Nhưng mà… em muốn ước cơ…” Ninh Nhi nhỏ giọng rì rầm.

Tịnh Tề không nghe rõ, chỉ biết là cô lại đang làm nũng, nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, anh đứng dậy kẹp nạng xuống dưới nách nói: “Đi thôi, ăn bữa đêm nhé, hôm nay em chảy nhiều máu thế, anh phải bồi bổ cho em.”

Ninh Nhi vui sướng hoan hô, vòng tay qua cổ Tịnh Tề, kiễng mũi chân hôn anh một cái, hoàn toàn quên mất cơn đau nho nhỏ trên tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi