Ninh Nhi đưa Tịnh Tề về nhà xong mới lái xe trở lại nhà mình, vừa vào nhà điện thoại đã reo lên.
“Alô, Lưu Hằng, anh nhìn xem giờ là mấy giờ? Việc công để mai nói sau, việc tư tiểu thư đây không hầu.” Ninh Nhi nằm phịch xuống sô pha mềm mại, đùa giỡn.
“Một câu thôi, tối mai có một khách hàng quan trọng mời em, anh và Quách Tử ăn cơm, nhớ ăn mặc nghiêm túc một chút, tan tầm không có thời gian để em về thay đồ đâu.” Lưu Hằng nói.
“Xã giao à?” Ninh Nhi rũ rũ mái tóc, giọng nói mềm mại, “Có thể không đi được không ạ?” Ngày mai cô muốn gặp Tịnh Tề cơ.
“Không được, là một khách hàng lớn, hơn nữa người ta điểm danh đòi em đến.”
“Ồ, thế thì đành vậy, nhưng em không chắn rượu giúp anh đâu nhé.”
“Được rồi được rồi, chắn rượu có Quách Tử mà, em mặc đẹp một chút là được.”
“Vâng, giờ em nghỉ đây, chào anh.” Ninh Nhi ngắt điện thoại, ném xuống sô pha. Xã giao, ghét thật đấy, hại cô không có thời gian hẹn hò với Tịnh Tề. Chẳng lẽ Lưu Hằng không biết à? Gọi cô gái đang yêu đương đi xã giao với khách hàng là không có đạo đức!
Dù thế, hôm sau Ninh Nhi vẫn ăn mặc chỉn chu, váy liền màu đen cùng đồ trang sức tinh xảo, làm nền cho khí chất cao quý lại tươi trẻ của cô. Cho đến khi tới nhà ăn xoay tròn của khách sạn cao cấp năm sao, Ninh Nhi mới biết, hóa ra khách hàng quan trọng điểm mặt chỉ tên cô chính là Hoàng Lượng.
“Tiểu thư Ninh Nhi, lại gặp nhau rồi.” Hoàng Lượng mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn khỏe khoắn, mái tóc chải chuốt cẩn thận, gương mặt nở nụ cười nhạt.
Ninh Nhi mỉm cười theo tiêu chuẩn nghề nghiệp, lễ phép bắt tay với anh ta.
Hoàng Lượng và Lưu Hằng quả nhiên vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn, Hoàng Lượng gọi nước hoa quả cho Ninh Nhi, hành động ga-lăng này khiến sự ghét bỏ ngày hôm qua Ninh Nhi dành cho anh ta giảm bớt một chút.
Thế Hòa và Kim Thế Hào vốn là quan hệ hợp tác, bàn chuyện làm ăn rất thuận lợi, Lưu Hằng phủi tay ngay tại trận, về sau mối quan hệ với Thế Hòa toàn quyền do Ninh Nhi phụ trách. Sau khi ăn xong, Hoàng Lượng kiên trì đòi đưa Ninh Nhi về nhà, Ninh Nhi đáp lại là mình có xe riêng, mà Hoàng Lượng cũng uống khá nhiều rượu, nên anh ta mới miễn cưỡng chịu thôi.
Sớm hôm sau, Ninh Nhi thần thanh khí sảng đeo túi xách đi làm, vừa ra khỏi cửa, một bó hoa hồng đỏ liền chạm vào mũi cô. Kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau bó hoa là Hoàng Lượng ăn mặc chỉnh tề, hào hoa phong nhã.
“Sao anh lại ở đây?” Ninh Nhi lắp bắp, tròn mắt hỏi.
“Tôi đến đón cô gái xinh đẹp nhất thế giới đi làm.” Hoàng Lượng khoa trương dùng lời lẽ đậm chất kịch, đưa hoa về phía Ninh Nhi.
“Hôm nay không phải sinh nhật tôi, tôi không nhận hoa.” Ninh Nhi nhét tay vào túi áo, trừng mắt nhìn Hoàng Lượng. Cô không ngu ngốc, cô biết thừa mục đích của Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng không tức giận, đi theo sau cô tới thang máy: “Vậy để tôi đưa cô đi làm chắc cũng được chứ.”
“Không cần, tôi có xe.” Ninh Nhi nói.
“Để một cô gái xinh đẹp như thế tự lái xe đi làm là không có đạo đức, với lại, chẳng phải lát nữa cô còn tới văn phòng tôi bàn chuyện làm ăn sao?” Hôm qua tại bữa tối, Lưu Hằng bảo Ninh Nhi sáng nay qua văn phòng Hoàng Lượng ký hợp đồng hợp tác mới.
“Sau khi tan làm tôi muốn đi gặp Tịnh Tề, chẳng lẽ anh cũng muốn đưa tôi đi luôn à?” Ninh Nhi không muốn dây dưa với anh ta, minh bạch nói cho anh ta biết, giữa hai người không có khả năng.
Hoàng Lượng sờ sờ mũi, cười mỉa: “Đương nhiên không dám làm phiền tiểu thư Ninh Nhi hẹn hò, vậy chúng ta tới văn phòng tôi trước đi.”
Ra khỏi thang máy, Ninh Nhi và Hoàng Lượng một trước một sau đi vào bãi đỗ xe, tranh thủ lúc Ninh Nhi mở cửa xe, Hoàng Lượng đặt bó hoa ở ghế phụ, tay vịn cửa kính xe, cúi xuống nói một cách chân thành, “Cho tôi chút mặt mũi, được không?”
Về công về tư, Ninh Nhi đều không muốn làm cương với anh ta, đành cười gật đầu, Ninh Nhi đóng cửa sổ xe, khỏi động. Hoàng Lượng cũng khởi động xe của mình, đi theo sau.
Hợp đồng thuận lợi ký xong, mỗi người một tờ, Ninh Nhi cất tờ giấy cẩn thận, sau đó bắt tay chào tạm biệt Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ninh Nhi, nhìn vào mắt cô hỏi: “Cảnh Tịnh Tề thật sự tốt thế sao?”
Ninh Nhi lập tức rụt tay về, sắc mặt lạnh lùng, tóc dài hất lên, không quay đầu lại đi thẳng.
Hoàng Lượng thoáng sửng sốt, khoanh tay lại, lẩm bẩm cười: “Thú vị.”