CHỈ YÊU MÌNH ANH - NA KHẨU TRÙNG

Giáo sư Cố sắc mặt không vui ngồi ở salo, Ninh Hinh chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, đi đến bên cạnh chồng, nói nhỏ: “Lát nữa đừng nổi nóng với tụi nhỏ, em cảm thấy Ninh Nhi mấy hôm nay được chúng ta khuyên bảo hiểu chuyện hơn rồi, đợi một hồi chậm rãi nói chuyện với Tịnh Tề, nếu cậu ấy thật sự thích Ninh Nhi chắc chắn sẽ thông cảm cho chúng ta.”

Giáo sư Cố thở dài, nói: “Anh biết rồi, hôm đó là ngoài ý muốn, cũng không phải anh cố ý làm khó Cảnh Tịnh Tề —– đều tại Ninh Nhi không hiểu chuyện.”

Ninh Hinh nói: “Con gái vẫn còn nhỏ, vẫn nên trông chừng một chút mới yên tâm, mấy năm qua chúng ta đã quá lơ là rồi.”

Tiếng chuông cửa đánh gãy cuộc nói chuyện của hai vợ chồng, Ninh Hinh vừa đến mở cửa vừa nhắc chồng: “Nhờ đừng nổi nóng với bọn trẻ anh nhé.”

“Mẹ, tụi con về rồi, cơm nấu xong chưa mẹ? Con đói sắp ngất rồi!” Ninh Nhi còn chưa vào nhà mà giọng nói đã vang lên, Tịnh Tề đưa giỏ trái cây trong tay cho Ninh Hinh, cung cung kính kính khom người nói: “Cháu chào bác!” Ninh Hinh dẫn hai người vào phòng khách, Tịnh Tề kính cẩn chào hỏi giáo sư Cố đang ngồi nghiêm chỉnh trên salon.

“Nào, hai đứa ngồi nghỉ một lát, cơm sắp xong rồi.” Ninh Hinh nói, sau đó đi vào phòng bếp. Ninh Nhi vui vẻ chạy theo phía sau, “Để con giúp mẹ.”

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Tình Tề và giáo cứ Cố. Tịnh Tề ngồi vị trí đối diện, anh đặt nạng nằm bên chân trái. Lúc ngẩng đầu nhìn thấy giáo sư Cố đang nhìn chằm chằm vào đùi phải của mình, trong lòng liền cảm thấy có chút run, bàn tay vô thức đặt lên phía trên đùi muốn che đi.

Im lặng. Im lặng. Im lặng.

Thời gian giống như bị ngưng đọng, giáo sư Cố không nói một lời, sau câu “Cháu chào bác trai” của Tịnh Tề thì hai người bọn họ không còn nói gì thêm nữa.

Cuối cùng vẫn là Ninh Nhi chạy đấy, làm giảm bớt không khí gượng gạo, “Đồ ăn đã dọn xong hết rồi, chúng ta mau ăn thôi!” Cô muốn tiến lại đỡ Tịnh Tề theo thói quen, đột nhiên nhớ ra điều gì lại vội vàng chạy về phía giáo sư Cố, còn cố ý đưa tay dìu ông đứng dậy.

Sau khi ngồi vào bàn, Ninh Hinh nói: “Chỉ có mấy món đơn giản, Tịnh Tề cậu đừng khách khí, chúng ta mau ăn thôi.”

“Mẹ em chỉ đang khiêm tốn thôi, tài nghệ của mẹ thật sự rất tốt mới có thể vỗ vỗ cho ba em béo lên như vậy.” Ninh Nhi gắp thức ăn cho Tịnh Tề, tinh nghịch nói, hàm ý là đang vuốt mông ngựa.

Tịnh Tề cẩn thận ăn một miếng, cười nói: “Hương vị thật sự rất ngon.”

“Ha ha, trù nghệ của mẹ em rất tốt, về mảng học thuật cũng rất có thành tựu, lúc ở Anh, mẹ em là nữ sinh viên Trung Quốc thuộc top xuất sắc đấy!” Ninh Nhi thêm mắm dặm muối. Nhìn sang ba, lại nói: “Ba em thì càng không tầm thường, chẳng những học vấn thâm sâu, học trò của ba em cũng rất nhiều, có thể nói là khắp thiên hạ đều có.”

Tịnh Tề cũng phụ họa theo, “Bác trai bác gái vừa tài giỏi, tình cảm lại khắng khít làm cho tiểu bối nhưng chúng cháu phải học hỏi rất nhiều.”

“Đúng ạ đúng ạ, tụi con nhất định phải học tập!” Ninh Nhi cũng nói theo.

Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, bà nhận ra được hai đứa nhỏ đang cố gắng để làm vui lòng bọn họ. Cậu bé Tịnh Tề này, dáng dấp nhã nhặn, tính cách cũng lễ phép nho nhã, nếu không phải cậu ta tàn tật nghiêm trọng thế này, chắc có lẽ sẽ rất xứng đôi với Ninh Nhi.

Người đàn ông này, đáng tiếc... Vì hạnh phúc cả đời của con gái, bà không thể mềm lòng. Bà thở dài, nói: “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện quá nhiều, không tốt cho sức khỏe. Tịnh Tề, lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện một chút.”

“Vâng ạ.” Trong lòng Tịnh Tề có chút bất an. Nhưng mà ba mẹ Ninh Nhi đã chịu cho anh cơ hội nói chuyện, anh nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục họ. Ninh Nhi là người anh yêu nhất, chỉ còn để ba mẹ cô biết anh yêu Ninh Nhi đến nhường nào và quan trọng hơn hết là anh có tự tin rằng bản thân có thể mang lại hạnh phúc cho Ninh Nhi, anh tin rằng ba mẹ cô cũng có thê sẽ chấp nhận anh.

“Ba mẹ, con có một việc muốn nói với hai người.” Ninh Nhi nhìn Tịnh Tề một chút, lặng lẽ hạ quyết tâm.

“Chuyện gì?” Ninh Hinh nói, bà đặt đũa xuống.

“Con...đã có con với Tịnh Tề...” Mặc dù Ninh Nhi xấu hổ muốn chết, nhưng vì hạnh phúc của cô và Tịnh Tề, cô vẫn cắn răng nói dối.

“Gì cơ?!” Ba người còn lại đồng thời đứng lên, giọng nói vô cùng kinh ngạc.

“Con có thai.” Dù sao cũng đã nói ra, lúc này Ninh Nhi đã buông lỏng hơn, nói chuyện cũng lưu loát.

“Thằng khốn nạn!” Giáo sư Cố hai mắt đỏ ngầu, giơ tay tát mạnh lên mặt Tịnh Tề, không có nạng chống đỡ cả người Tịnh Tề lập tức ngã nhào trên đất.

Ninh Nhi bị dạo cho sợ điếng người, tại sao lại như vậy? Từ trước tới nay cô chừng từng nhìn thấy ba cô tức giận đến mức này, cũng chưa từng thấy mẹ cô vẻ mặt đau khổ đến vậy, mà Tịnh Tề... Tịnh Tề ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch, trên khóe môi còn chảy máu.

“Đồ khốn kiếp, vô lại, cậu...” Giáo sư Cố không những mắng nhiếc thậm chí còn muốn giơ chân đạp Tịnh Tề. Đầu óc Tịnh Tề trống rỗng, vừa rồi Ninh Nhi nói rằng bản thân mang thai, trong lòng anh còn rất vui, đó là con anh! Thế nhưng một cái tát của giáo sư Cố đã đánh cho anh tỉnh, việc làm của anh là có lỗi với Ninh Nhi, gây ra tai họa ngập trời.

Ninh Hinh vội vã ngăn chồng, nhìn Tịnh Tề mà quát: “Cậu đi ra khỏi đây mau, đi đi, đừng nên xuất hiện ở nhà của chúng tôi nữa!”

Giống như có một lưỡi dao xuyên qua thân thể Tịnh Tề, anh cố gắng hết sức để đứng lên, nhìn Ninh Nhi, nói: “Bảo bối, anh thật xin lỗi...” Rồi dùng hết sức lực xê dịch nạng, rời khỏi nhà Ninh Nhi nơi mà anh vẫn còn chưa ngồi được nửa giờ.

Tịnh Tề vừa đi, Ninh Nhi mới giật mình phản ứng được, vội vàng muốn đuổi theo anh, bị mẹ cô kéo lại, cô khúc nức nở: “Ba mẹ, con sai rồi...con không phải có thai...là con gạt mọi người...đừng đuổi Tịnh Tề....”

Hai vợ chồng giáo sư làm gì chịu tin lời cô, giáo sư Cố liều mạng kìm nén cơn giận, quát lớn: “Về Anh! Ninh Nhi, làm xong thủ tục lập tức trở về Anh!”

Ninh Hinh vẫn còn bình tĩnh hơn, bà rót cho chồng ly nước, rồi dẫn Ninh Nhi vào phòng bên cạnh, khuyên nhủ: “Ba con tính tình luôn cố chấp như vậy, con đừng để trong lòng, mang thai không thể nóng giận.”

Ninh Nhi dở khóc dở cười, “Con thật sự không có mang thai mẹ à, con chỉ là...” Cô không biết phải giải thích thế nào, khuôn mặt gấp gáp đến mức biến sắc.

“Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra rồi nói sau.” Ninh Hinh nói.

Tịnh Tề ngồi trên giường ngơ ngác, một nửa bên mặt của anh vẫn còn đang sưng tấy, khéo môi cũng bị rách, vét máu khô đọng lại khéo môi càng khiến anh lộ ra sự thống khổ vì hành động của mình.

Tiếng mẹ anh mở của anh cũng không phát hiện.

Mẹ Cảnh đi ngang qua phòng Tịnh Tề, nhìn thấy bộ dạng của con trai thì giật cả mình, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Con lại té ngã sao?” Bà vội đi nhúng khăn mặt, lau lau khóe môi Tịnh Tề.

“Mẹ à...con làm sai rồi.” Ánh mắt Tịnh Tề trống rỗng.

“Sao vậy?” Mẹ Cảnh hỏi, bà rất đau lòng cho con trai, cũng không quá để ý lời Tịnh Tề.

“Con...và Ninh Nhi...cô ấy mang thai.”

Mẹ Cảnh sửng sốt, nghẹn ngào hô lên: “Con...sao con lại có thể làm ra việc này! Nếu chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải là hủy hoại danh tiết của con gái người ta rồi sao?” Bà mẫu phụ nữ truyền thống lại hiền lành, vì Ninh Nhi, trong lúc nhất thời đã không để ý đến cảm nhận của Tịnh Tề. Anh ngơ ngác nhìn mẹ, gương mặt anh phút chốc trở nên trắng bệch, thều thào: “Nhưng mà, con thật sự rất yêu cô ấy mẹ à...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi