Phố Tây Dương Sóc
Trời mưa lất phất, Ninh Nhi đeo balo nhỏ bằng vải, chậm rãi dạo bước trên con đường nhỏ ở phố Tây nổi tiếng. Giày vải đạp trên phiến đá xanh, hai bên trái phải là những kiến trúc cổ kính ngói xanh tường trắng nằm san sát nhau. Thỉnh thoảng có mấy chủ xe chở khách ngoại quốc đến du lịch chạy qua, họ đều niềm nỡ mỉm cười chào Ninh Nhi.
Ninh Nhi đến nơi này đã gần được hai tháng rồi. Sau khi ba mẹ cô về lại Anh, cô cùng với Lâm Nhiễm ở lại tìm được một công việc trong thư viên đại học cho Lâm phu nhân, để bà có một công việc để làm mà tạm thời quên đi nỗi đau mất chồng và cũng tập quen dần với cuộc sống không còn chồng bà về sau. Gia đình Lâm nhiễm điều hành công ty du lịch, lo liệu đám tang xong thì Lâm Nhiễm cũng vùi đầu vào công việc quản lý. Ninh Nhi tâm tình bất ổn một mình đi đến Dương Sóc cổ trấn cách Quế Lâm không xa.
Sau khi chuyện tình cảm với Tịnh Tề bị ngắn cấm lại thêm người thân đột ngột quá đời, làm cho cô gái luôn đơn thuần như Ninh Nhi không biết phải theo ai. Cô không muốn du sơn ngoạn thủy, chỉ muốn tìm một nơi thanh u yên tĩnh, suy nghĩ kỹ càng một số việc. Hai tháng qua, Ninh Nhi ngoại trừ ngồi ngây ngốc trong quán rượu thì cũng chỉ đi dạo loanh quanh phố Tây, mệt mỏi rồi thì tùy tiện chọn một quán cà phê ngồi nghỉ, gọi một cốc cà phê, một chút điểm tâm. Rất nhiều chủ tiệm và du khách đều biết cô gái xinh đẹp nhưng hay buồn phiền này, mỗi lần cô đến đều sẽ thân thiết mà ôm chào một cái, Ninh Nhi cũng cười với họ, nhưng nụ cười lại có chút cay đắng.
Có lẽ, đã đến lúc nên trở về rồi. Đã nhiều ngày Tịnh Tề không liên lạc được với cô, nhất định là rất lo lắng. Về phần chuyện ba mẹ, Ninh Nhi không muốn nghĩ nhiều nữa. Việc giáo sư Lâm ra đi khiến cô bị đả kích rất lớn, nhận tin chồng qua đời Lâm phu nhân đau đớn mà ngất lịm, nằm trên giường 2 ngày mới đỡ. Thế nhưng bà vẫn nói, cả đời người cũng chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, có thể cùng người mình yêu đi hết nữa quãng đời, bà đã không còn gì để tiếc nối.
Ninh Nhi thấy được trong đáy mắt của Lâm phu nhân, vừa là sự bi thống vì mất đi người bà yêu thương, vừa là sự kiên cường đón chờ một cuộc sống mới. Cô và Tịnh Tề chẳng phải cũng giống như vậy sao? Bọn họ yêu đối phương, chỉ có thể ở bên nhau thì đời này mới không còn gì tiếc nuối. Về phần ba mẹ cô phản đối, tạm thời để qua một bên, tấm lòng ba mẹ có ai mà không thương con, chờ thêm một thời gian để bọn họ gặp Tịnh Tề lần nữa, thời gian sẽ chứng minh Tịnh Tề có bao nhiêu tốt, khi ấy ba mẹ cô sẽ chấp nhận anh thôi.
Suy nghĩ thông suốt, tâm trạng Ninh Nhi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, chờ cuối tuần sẽ về gặp Lâm phu nhân và Lâm Nhiễm chào tạm biệt rồi quay trở về tìm Tịnh Tề mà cô ngày nhớ đêm mong.
Giữa trưa, Ninh Nhi trở lại chỗ trọ, vừa vào trong sảnh liền nhìn thấy cô gái trẻ đầu tóc rối bời, quần áo nhăn nhúm đang ngồi trên ghế gỗ lim dọa cho Ninh Nhi nhảy dựng!
“Tiểu Vi?” Ninh Nhi bán tính bán nghi mà hỏi.
Tiểu Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy thật sự là Ninh Nhi, nhoáng một cái bật dậy khỏi ghế gỗ, miệng còn chưa nói thì nước mắt đã lăn dài trên má.
“Sao em lại ở đây? Không phải em đang đi học sao?” Ninh Nhi kinh ngạc hỏi.
Tiểu Vi khóc lóc nói: “Em thay anh Tề để tìm chị trở về, chị có biết sau khi chị đi, anh Tề bệnh nặng sắp không chịu được nữa rồi không?”
Đầu óc Ninh Nhi muốn nổ tung, siết chặt tay Ninh Nhi, luôn miệng hỏi: “Tịnh Tề bị làm sao? Anh ấy xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Vi giận dỗi hất tay Ninh Nhi ra, giọng nói so với Ninh Nhi còn lớn hơn: “Chẳng phải chị đã không cần anh Tề nữa rồi sao? Chị và người nhà của chị còn chê anh ấy không có chân còn gì? Anh Tề là vì cứu mẹ Cảnh nên mới thành ra như vậy! Anh ấy như vậy nhưng vẫn muốn cứu cô khỏi chiếc xe kia, từ hôm đó đến nay anh ấy vẫn luôn dằn vặt bản thân vì chuyện đó!”
Ninh Nhi mở to hai mắt, chuyện tiểu Vi nói cho đến bây giờ cô đều không biết, nhưng cô hoàn toàn hiểu rõ, ngày đó đến tìm Tịnh Tề lúc sang đường suýt chút nữa bị một chiếc xe đâm trúng. Lẽ nào lúc đó Tịnh Tề ở ngay phía sau cô? Anh không đẩy cô ra mà lúc đó cố gắng vượt lên trước để bảo vệ cô?
Ninh Nhi đưa tiểu Vi về phòng của mình, lập tức đặt vé máy bay chuyện sớm nhất, nhưng nhân viên bán vé lại nói chuyến bay sớm nhất hôm nay đã hết chỗ rồi, nhanh nhất cũng phải là xế ngày chiều mai. Ninh Nhi lòng nóng như lửa đốt, sắp khóc đến nơi, tiểu Vi đàng an ủi cô: “Anh Tề chỉ là bệnh hơi nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Lúc này Ninh Nhi mới yên tâm một chút, đưa tiểu Vi đến nhà ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt là hai bát cháo nóng. Tiểu Vi đói bụng lắm rồi, một hơi húp hết hơn nửa bát, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với Ninh Nhi: “Thật ra, khi ấy tình cảm em dành cho anh Tề không hề thua kém chị chút nào, nhưng chỉ là em còn quá nhỏ, nếu không em tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà buông tay đâu!”
Ninh Nhi kinh ngạc mà há hốc mồm, tiểu Vi thong thả ăn nốt nửa bát cháo còn lại, vừa ăn vừa kể lại câu chuyện cũ rất dài của Tịnh Tề.