CHỈ YÊU MÌNH EM - MỘ THỜI YÊN

*****
Đúng lúc này Cố Cảnh Thâm lái xe đến.


Tần Vãn liếc mắt khinh miệt nhìn Thẩm Mộ đang ngốc lăng, ghét bỏ mà buông hắn ra, tiêu sái đi đến bên cửa xe.


Thẩm Mộ bị ghét bỏ: "......"


Hắn càng ngốc.


*****
Tần Vãn cúi đầu cài dây an toàn.


"Đưa cô về chung cư sao?" Cố Cảnh Thâm hỏi.


Tần Vãn nghiêng đầu, nhướng mày: "Ai ai ai, Cố Cảnh Thâm anh sao lại thế này hả, không thấy Hoan nhi còn chưa lên xe sao? Lại nói muốn đi đến chỗ khác."


Cố Cảnh Thâm nhìn cô một cái, chỉ cười không nói.


Tần Vãn giả vờ tức giận: "Cố Cảnh Thâm!"


"Phó Tây Cố xuất hiện là do cô an bài đúng không?" Cố Cảnh Thâm từ từ mở miệng, tiếng nói mát lạnh, âm thanh mê người, "Cô một hai phải hẹn tôi ăn cơm, không phải là xem mắt gì đó, mà là vì kích thích Lê Hoan một chút, hoặc nói là kích thích Phó Tây Cố."


"Nhưng cô lại do dự, dù lúc Phó Tây Cố xuất hiện hay là bây giờ, cô cũng luôn hoài nghi có nên làm như vậy hay không."


Chống cằm, Tần Vãn thở dài, rất là ưu sầu: "Anh đều nhìn ra sao? Xem ra Hoan nhi nhà tôi cũng đã rõ ràng, xong rồi, cô ấy nhất định sẽ không để ý tới tôi vài ngày."


Cố Cảnh Thâm cười nhẹ: "Tần Vãn từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại sợ bạn tốt của mình mình sao?"


"Buồn cười lắm sao?!"


"Ừ."


Tần Vãn trừng hắn.


Cô hỏi ngược lại hắn: "Anh cũng là đàn ông, lấy ánh mắt của đàn ông các anh nhìn thử xem, anh cảm thấy Phó Tây Cố đối với Hoan nhi nhà tôi có nghiêm túc không? Hắn là đàn ông phóng túng như vậy, cũng sẽ có một ngày thật sự rung động sao?"


"Nhìn người không thể nhìn bên ngoài." Cố Cảnh Thâm vừa khởi động xe vừa nói.


Tần Vãn bắt lấy từ ngữ mấu chốt: "Có
nội tình?"


Cố Cảnh Thâm không lên tiếng.


"Nói hay không?" Tần Vãn giả vờ tức giận.


Cố Cảnh Thâm bất đắc dĩ bật cười: "Nếu cô an bài bữa ăn đêm nay, nói vậy trước đó cũng đã điều tra qua hắn rồi, bao gồm việc hắn theo đuổi Lê Hoan gần đây, cô nhìn người luôn luôn chuẩn, nếu cô cảm thấy Phó Tây Cố thật sự không thích hợp, cô cần gì phải như thế?"


"Nói như vậy cũng không sai, nhưng......"


"Thúc đẩy tới hay là phản tác dụng, ngày mai liền sẽ biết."


Tần Vãn suy nghĩ sâu xa, cười:


"Cũng đúng."


Cố Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cô một cái: "Nói xong chuyện Lê Hoan, còn tâm sự của cô?"


Tần Vãn không để bụng: "Nói tôi? Nói cái gì?"


"Thẩm Mộ."


Tần Vãn nghẹn lại.


Cô quay đầu nhìn chằm chằm Cố Cảnh Thâm, ánh mắt quỷ dị: "Bây giờ tôi mới cảm thấy anh bỏ học y học kinh doanh thật sự là tổn thất lớn của giới y học đó, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, chậc......"


Tạm dừng lại, cô ghét bỏ mà bĩu môi: "Tối hôm qua tôi học được một từ mới, gọi là... đàn ông đều là đại móng heo, chẳng qua nếu mà đặt lời này ở trên người Thẩm Mộ, tuyệt đối là nhục nhã từ đại móng heo này."


Cố Cảnh Thâm hiểu rõ.


"Được."


Tần Vãn: "......"


"Được cái gì?"


"Chính là đoán được ý cô," Cố Cảnh Thâm cong cong môi, "Chỉ là......"


Tần Vãn: "...... Câm miệng!"


"Hắt xì!"


Bên ngoài quán Tư Trù, Thẩm Mộ lấy lại tinh thần vô duyên vô cớ hắt xì một cái.


*****


Xe Bentley vững vàng mà chạy trên đường.


Lê Hoan ngồi ở ghế lái phụ, khuôn mặt lạnh lẽo, sau khi lên xe thì cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng cho đến bây giờ thì cô cũng không liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cho dù cô rõ ràng cảm giác được tầm mắt người đàn ông thường thường sẽ quét tới.


An tĩnh bao phủ, không khí quỷ dị.


Mãi đến khi "Tích" một tiếng, di động không ở chế độ im lặng phát ra tiếng vang.


Lê Hoan cuối cùng cũng động đậy.


Rũ mắt, là Tần Vãn gửi tin nhắn WeChat đến--


"Hoan nhi, nếu không...... thì nói chuyện yêu đương đi, giống như tối hôm qua tớ cùng cậu nói đó, chỉ lo hưởng thụ không cần phụ trách."


Thái dương Lê Hoan hơi nhảy.


Cô nhanh chóng trả lời: "Chờ buổi tối lại tìm cậu tính sổ."


Vừa gửi đi, xe giảm tốc độ, không tới vài giây đã vững vàng dừng lại, chẳng qua là khóa xe vẫn không mở ra.


Lê Hoan lặng lẽ hít một hơi thật sâu, quay đầu.


Bốn mắt nhìn nhau.


Một đôi mắt lạnh lẽo trong đó đè nặng tức giận, một đôi mắt thâm thúy trong đó mang theo ý cười.


Thấy thế, Lê Hoan không khống chế được cảm xúc, cười lạnh: "Đây là muốn tôi báo cảnh sát sao?"


Phó Tây Cố thở dài.


"Hoan Hoan," hắn nhìn chăm chú vào cô, không có cà lơ phất phơ như ngày thường mà giờ phút này giữa khóe mắt đuôi lông mày dường như đều ngập tràn bất đắc dĩ, "Nếu không nhìn thử xem đây là chỗ nào, được không?"


"Không liên quan tới tôi." Lê Hoan không dao động, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.


Lần đầu tiên Phó Tây Cố cảm giác bất lực sâu sắc.


"Hoan Hoan," giọng nói nhẹ nhàng phát ra, dường như hắn nịnh nọt mà giải thích, "Bên kia đường là công ty Trình gia, Trình Khải...... Em nghe nói qua chưa?"


Lê Hoan không để ý đến.


Phó Tây Cố không ngoài ý muốn, cũng không thèm để ý, hắn tiếp tục: "Trong giới này đồn rằng, anh vì một người phụ nữ mà vung tay đánh nhau với Trình Khải, hai người đều xem đối phương như kẻ thù không đội trời chung......"


Không hiểu sao, càng gần đến cuối hắn càng chột dạ, rõ ràng Hoan nhi của hắn chưa nói gì cả, cũng không nhúc nhích, vẫn là vẻ mặt kia.


Làm bộ khụ khụ, hắn khó khăn căng da đầu tiếp tục: "Ai cũng đều nói anh vì người phụ nữ kia mà bị đuổi ra nước ngoài? Thật ra chân tướng không phải như thế, anh không có thích cô ấy, người cô ấy thích cũng không phải anh, là Trình Khải, năm đó giữa hai người bọn họ có hiểu lầm, anh chỉ là......"


"Phó nhị công tử," Lê Hoan đánh gãy hắn, "Chuyện cũ của anh không liên quan tới tôi, tôi không có hứng thú, cũng không muốn nghe, anh có người trong lòng cũng được, mà bị mọi người hiểu lầm cũng thế, đó đều là chuyện của anh."


"Không, liên quan tới em, Hoan Hoan," Phó Tây Cố thâm tình chân thành mà nhìn cô, dứt khoát vô lại, "Em là bà xã tương lai của anh, anh không muốn em hiểu lầm anh, mặc kệ em tức giận như thế nào, anh đều phải nói cho em, việc của bọn họ anh đã sớm không quan tâm, lúc trước chỉ là cô ấy khóc lóc muốn anh giúp một chút, anh mới......"


Lê Hoan mắt lạnh liếc qua.


"Anh xác định cô ấy thích Trình Khải mà không phải anh?"


"......"


"Phó nhị công tử, đều là người thông minh, cần gì phải giả bộ hồ đồ? Cô ấy ỷ lại vào anh hơn cả ỷ lại vào Trình Khải, có việc đều nghĩ đến anh trước tiên mà không phải là Trình Khải, bạn trai trên danh nghĩa của cô ấy, cô ấy cùng Trình Khải vì sao lại cãi nhau, anh dám nói không có công lao của anh?"


Phó Tây Cố nhìn cô, không lên tiếng.


Lê Hoan nhìn lại, khó có khi được chèn ép hắn, cô cảm thấy đáy lòng có một cỗ ngo ngoe rục rịch, suy nghĩ kêu gào muốn lao tới, cho dù cô cực lực khắc chế, cho dù cô không muốn nhìn thẳng vào.


"Mà anh, Phó nhị công tử, trên đời này làm gì có tin đồn nào vô căn cứ đâu. Theo như lời anh nói, cô ấy không phải người trong lòng của anh, vậy thì vì sao mỗi lần cô ấy yêu cầu anh đều xuất hiện cho cô ấy dựa vào? Vì sao tình nguyện bị đuổi ra khỏi nước, bị mọi người hiểu lầm đều không giải thích một câu? Vì sao mâu thuẫn với tới hôm nay vẫn không giảng hòa?"


Cô cười, môi đỏ khẽ mở, gằn từng chữ một: "Còn không phải lương tâm anh hổ thẹn, vì anh đối với bạn gái của anh em có tâm tư không nên có? Không thể cùng người phụ nữ mình yêu ở bên nhau, lại tới làm khó tôi, Phó nhị công tử, không sợ tổn thương lòng cô ấy sao?"


Lồng ngực như là có một cỗ khí chặn lại, nửa vời, rất là khó chịu.


Cô cảm thấy rất buồn.


"Mở cửa!" Không nhịn được nữa, cô bộc phát tính tình.


Phó Tây Cố lại cười.


Lê Hoan càng cảm thấy bực mình.


"Anh cười cái gì?" Mặt mày cô tràn đầy lạnh lẽo.


"Hoan Hoan," Phó Tây Cố không hề chớp mắt mà nhìn cô, ý cười lại càng sâu, "Anh thật vui vẻ, anh cũng không biết em lại hiểu anh như vậy, biết rõ chuyện từ trước đến nay của anh như vậy. Hoan hoan, thật ra...... em cũng có chút để ý anh đúng không?"


Lời nói của Lê Hoan đều bị chắn ở cổ họng.


Lần đầu tiên, cô thẹn quá hóa giận, thiếu chút nữa thốt lên không có.


Nhưng cô nhịn xuống, cứng rắn đem cảm xúc đè ép xuống.


"Mở cửa." Cô chỉ lạnh lùng nói.


"Không mở," Phó Tây Cố rốt cuộc vẫn vô lại, "Hoan Hoan, vì sao không thể chân thành một chút, không thể tin tưởng anh một lần, cho anh một cơ hội, anh thật sự nghiêm túc mà theo đuổi em."


Lê Hoan không để ý đến hắn mà là trực tiếp mở di động chuẩn bị gọi điện thoại.


Nhưng Phó Tây Cố lại nhanh hơn cô.


"Trình Khải."


Tiếng nói lười nhác ở trong không gian kín vang kên.


Tay Lê Hoan không chịu khống chế mà dừng một chút.


Trình Khải tức muốn hộc máu, giọng nói theo đó vang lên --


"Phó Tây Cố cậu mẹ nó...... ông đây bên này là rạng sáng, tớ ở khác múi giờ! Có chuyện gì không thể chờ tớ tỉnh lại nói à!"


Phó Tây Cố không để ý tới, trực tiếp hỏi: "Cậu cùng Hạ Manh Manh định khi nào công khai?"


Bên kia trầm mặc quỷ dị vài giây, tiếp theo là âm thanh sột sột soạt soạt.


"Để làm gì?"


Từ đầu đến cuối tầm mắt Phó Tây Cố đều ở trên vẻ mặt của Lê Hoan, cho dù cô vẫn không nhìn mình.


"Cậu cùng Hạ Manh Manh hạnh phúc sung sướng, tớ mẹ nó bị các cậu liên lụy, theo đuổi không được bà xã tương lai, cậu thấy sao hả?" Cười nhẹ, hắn từ từ hỏi lại.


"Bà xã tương lai?!"


Phó Tây Cố lặng yên tới gần, không hề ngượng ngùng: "Ừ, giận dỗi với tớ đây, dỗ như thế nào cũng không được, bởi vì việc hai cậu náo loạn năm đó làm hỏng thanh danh của tớ rồi."


Trình Khải: "......"


Hắn lập tức rõ ràng: "Cô ấy ở bên cạnh cậu?"


"Cậu nói xem?"


Lê Hoan rốt cuộc nghe không nổi nữa, đột nhiên quay đầu, giận dữ trợn mắt.


Giọng nói của Trình Khải vào lúc này lại bắt đầu vang lên --


"Em dâu? Anh là Trình Khải, anh biết em nhất định là hiểu lầm, có thể anh giải thích em cũng không tin, nhưng anh thật muốn nói một câu, bà xã của anh...... à, chính là Manh Manh, cùng Phó nhị rõ ràng không có quan hệ, năm đó là bởi vì...... nói ra thì rất dài, nếu không, chờ anh ngày mai cùng Manh Manh kiểm tra thai kì xong liền bay trở về trực tiếp giải thích với em được không?"


Trình Khải còn muốn nói nữa, Phó Tây Cố không kiên nhẫn đánh gãy: "Được rồi, đừng quấy rầy tớ dỗ dành bà xã tương lai, cậu có thể tiếp tục ngủ."


Trình Khải: "......"


Chẳng lẽ không phải hắn gọi điện thoại tới trước sao? Không phải hắn muốn hắn ta giải thích? Không phải......


"Đô đô đô......"


Âm thanh cúp máy đột nhiên vang lên.


Trình Khải không nhịn được thầm mắng đồ trứng thối.


Phó Tây Cố cúp điện thoại.


Sắc mặt Lê Hoan vẫn khó coi như cũ, không chỉ không hòa hoãn, thậm chí còn còn có xu hướng càng ngày càng kém, quanh thân tản ra khí thế lạnh lẽo dường như là từ trong xương cốt toát ra.


Phó Tây Cố biết rằng cô đang tức giận.


Hắn cảm thấy Lê Hoan như vậy thực sự có sức sống, có vui giận đau buồn, không cần che giấu, chắc chắn đây mới hẳn là cô chân thật, mà giờ khắc này hắn lại vô cùng chờ mong, chờ mong có một ngày cô có thể mở rộng lòng mình với hắn.


"Hoan Hoan," hắn nhìn cô, trầm thấp kêu tên cô, "Ngày hôm qua anh chưa nói hết là bởi vì nghĩ đến tình trạng ẩn hôn bây giờ của hai ngườ đó, Trình gia cho tới bây giờ vẫn không chấp nhận Hạ Manh Manh, bọn họ cũng không biết Trình Khải cùng cô ấy vẫn luôn giữ quan hệ."


Bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt hắn chân thành lại thâm thúy.


"Nhưng hôm nay, khi Thẩm Mộ nói cho anh biết em có thể đang cùng người khác hẹn hò, nói các em nói chuyện rất vui vẻ, em không biết đâu, lúc ấy lòng anh có bao nhiêu chua xót, cái loại chua xót này anh không tự mình tưởng tượng được. Cho nên anh đến, đúng là anh muốn ngăn cản em, anh không thể chấp nhận em cùng người đàn ông khác bên nhau, cũng không thể chấp nhận được em không cười thật lòng với anh nhưng lại cười vui vẻ với người khác."


"Hoan Hoan, anh ghen tị."


~~~~~~hết chương 15~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi