CHỈ YÊU MÌNH EM - MỘ THỜI YÊN

Bởi vì kỳ sinh lý đến sớm nên Lê Hoan quyết định vài ngày tiếp theo sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, vừa lúc cô cũng muốn có một kỳ nghỉ sau khi kết thúc công việc.

Không ngờ ngày hôm sau cô lại nhận được điện thoại mời đi chơi của Ninh Xuyên.

“Chị dâu, ” Ninh Xuyên gọi Lê Hoan là chị dâu cực kỳ thuận miệng, hoàn toàn quên việc mình lớn hơn cô mấy tuổi, “Em nghe nói là gần đây chị đang nghỉ ngơi, nếu như vậy thì ngày mai đúng lúc là sinh nhật của bạn gái em, cô ấy là fans hâm mộ trung thành của chị, cổ muốn gặp chị lâu rồi nhưng cứ luôn xấu hổ, thêm WeChat với chị rồi nhưng cũng không dám nói chuyện vì sợ quấy rầy chị. Em muốn tạo bất ngờ cho cô ấy, không biết là chị có thể……”

Cách điện thoại nhưng Lê Hoan vẫn cảm thấy Ninh Xuyên đang ngại ngùng, và cũng cực kì yêu thương cô bạn gái này.

“Được, không có vấn đề gì, tập trung ở đâu vậy? ” Cô không từ chối, đồng ý rất nhanh, dù sao anh ta cũng là bạn tốt của Phó Tây Cố, cũng đã từng giúp đỡ cô.

Ninh Xuyên vui vẻ: “Cảm ơn chị dâu! “

Đã đồng ý dự sinh nhật thì tất nhiên không thể đi tay không nên Lê Hoan hỏi Ninh Xuyên thử bạn gái anh ta thích gì. Ninh Xuyên nói thẳng là không cần, chỉ cần người tới là được, nhưng Lê Hoan rất kiên trì.

Cuối cùng Lê Hoan cũng hỏi ra, sau khi suy nghĩ thì cô quyết định đeo kính râm vào rồi đi đến cửa hàng mua quà.

Đúng lúc này Phó Tây Cố tới.

Nghe cô nói muốn dự sinh nhật của bạn gái Ninh Xuyên, anh nghiến răng nghiến lợi.

Lê Hoan thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy anh? “

Phó Tây Cố thuận thế ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay vỗ về bụng dưới của cô vì sợ cô đến kỳ thì đau bụng, thấp giọng dụ dỗ: “Đừng có đi chơi với tụi nó, anh chơi với em, chúng ta có thế giới hai người thôi nhé? “

Trong giọng nói thậm chí có thêm chút tủi thân.

Lê Hoan lập tức hiểu ra, nhướng mày, cô cố ý nói: “Em không muốn có thế giới hai người với anh. “

Phó Tây Cố: “……”

“Hoan Hoan……”

“Gọi là cục cưng cũng vô dụng thôi. “

“……”

Nhìn khóe mắt đuôi lông mày ngập tràn vui vẻ của cô, Phó Tây Cố biết rõ cô đang cố ý khiêu khích anh.

Anh hừ cười, không khỏi ôm cô chặt hơn một chút, môi cũng tiến tới bên tai cô, hôn nhẹ xuống vành tai của cô, rồi sau đó cố ý đè thấp giọng hỏi: “Vậy kêu là vợ ơi thì có hữu dụng không? “

Vợ……

Không hề được báo trước, trái tim Lê Hoan đập hẫng một nhịp, sau đó đập nhanh đến mức không điều khiển được.

“Vô dụng, ” Bình tĩnh đẩy khuôn mặt đang sát lại của anh, cô cong môi tỏ vẻ ghét bỏ, “Phó nhị thiếu à, bây giờ anh chỉ là bạn trai mà thôi, em có thể đá anh bất cứ lúc nào tùy thích. Vợ ư? Anh nằm mơ đi. “

Phó Tây Cố cười nhẹ: “Cho nên Hoan Hoan đang ám chỉ với anh là anh phải cầu hôn sớm một chút, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận gọi em là vợ chứ gì? “

Tim Lê Hoan đập rất nhanh nhưng không lộ ra vẻ mặt bối rối gì, thậm chí còn cười với anh: “Cầu hôn sao……… bây giờ em từ chối, cầu một lần em từ chối một lần. “

“……”

Cuối cùng hai người cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ giống như là thuận miệng nhắc tới, không ai quá xem trọng vấn đề này, thậm chí còn giống như không liên quan đến hai người vậy.

*****

Buổi sáng hôm sau, ngoài miệng nói không muốn đi song Phó Tây Cố vẫn tới đón cô đến tập hợp với những người khác để bay tới đảo tư nhân nghỉ phép.

Bạn gái Ninh Xuyên tên là Ôn Noãn, một cô bé sinh viên vô cùng mềm mại đáng yêu mà cũng vô cùng dễ xấu hổ.

Vừa thấy được Lê Hoan, cô lập tức đỏ mặt, tim đập rộn lên, chỉ khi Ninh Xuyên quyết tâm dẫn cô đến trước mặt Lê Hoan thì cô mới có dũng khí chào hỏi với Lê Hoan: “Chị… chị Lê Hoan, a……… không phải, chị dâu chị dâu! “

Lê Hoan bị cô chọc cười: “Gọi chị là Lê Hoan là được rồi. “

Ôn Noãn gật đầu như gà mổ thóc, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt nhìn Lê Hoan đều ngập tràn tình ý.

Ninh Xuyên nhìn thấy, máu ghen nổi lên, nói một cách sâu xa: “Sao em cảm thấy người Noãn Noãn yêu không phải em mà là chị dâu nhỉ, cô ấy ở bên em chỉ là vì muốn tiếp cận chị dâu? “

“Cũng không sai lắm đâu. ” Ôn Noãn gật đầu đồng ý.

Ninh Xuyên: “……”

Mọi người thấy thế, cười vang một hồi.

*****

Đoàn người ngồi trên máy bay tư nhân của Ninh Xuyên bay đến đảo.

Trước khi lên máy bay, Ôn Noãn trò chuyện vô cùng vui vẻ với Lê Hoan, cảm giác như gặp nhau quá muộn vậy. Vừa lên máy bay, dường như là Ôn Noãn không hề do dự ngồi ngay ghế bên cạnh Lê Hoan, hoàn toàn không để mắt đến Ninh Xuyên đang u oán.

“Lê Hoan Lê Hoan, ” Ôn Noãn quả thật là một cô bé hoạt ngôn, vả lại cô còn thích Lê Hoan vô cùng, liếc mắt thấy bọn họ đánh bài đằng sau, cô nói một cách thần bí, “Chắc chắn là chị không biết đâu, vốn là Ninh Xuyên muốn dẫn tụi mình đến một khu nghỉ mát, sau đó tiện thể đến một trấn cổ gần đấy. “

Lê Hoan thuận miệng hỏi: “Sao lại đổi vậy? Chị cũng thích trấn cổ lắm. “

Dứt lời, chỉ thấy Ôn Noãn hai tay chống cằm nhìn mình.

Cô bật cười: “Làm sao vậy? “

Ôn Noãn hạ giọng, cực kỳ hâm mộ: “Bởi vì Phó nhị thiếu đấy ạ, anh ấy nói sợ chị bị cảm lạnh, lại lo lắng chị bị fans hâm mộ nhận ra thì chơi không vui, rồi nói muốn đổi một nơi yên tĩnh hơn. Thật ra hòn đảo chúng ta sắp tới đây là của Phó nhị thiếu đấy! “

Lê Hoan vốn muốn uống nước, nghe vậy thì dừng tay lại.

Ôn Noãn cho rằng cô hiểu lầm, vội vàng nói: “Không phải em không vui đâu, chỉ cần có thể gặp chị Lê Hoan thì em cảm thấy có tổ chức sinh nhật trong nhà cũng vui nữa. Chỉ tại Ninh Xuyên đó, cứ đòi là phải thế này thế kia……”

Câu nói nghe như giận dỗi nhưng trong ánh mắt của cô đều ngập tràn vui vẻ.

Lúc này đổi thành Lê Hoan một tay chống cằm nhìn cô.

Ôn Noãn bị nhìn như vậy thì chịu không được, đành nói: “Ai nha, Lê Hoan chị đừng nhìn em như vậy, em…… em sợ không nhịn được mà hôn chị một cái đấy. “

Ngại ngùng nói xong thì đã thấy Lê Hoan ngẩn ngơ.

“Lê Hoan, chị sao vậy ạ? Em dọa chị rồi ạ? ” Ôn Noãn nháy mắt mấy cái hỏi.

Lê Hoan hoàn hồn, lắc đầu: “Không có. “

Chỉ là cô……

Đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua.

Cô trêu chọc anh thất bại nên bị anh buộc phải giúp anh giải quyết. Lúc đang thực hiện thì giọng nói mất tiếng của anh cũng nói bên tai cô một câu tương tự——

“Đừng nhìn anh như vậy, Hoan Hoan, nếu không thì…… anh sẽ không nhịn được mà ăn em đấy. “

Thậm chí anh còn bịt kín mắt cô.

Lúc ấy không thể nhìn thấy nên những giác quan khác của cô đều trở nên nhạy cảm hơn, nhất là thính giác, hơi thở của anh lại nặng nề nóng rực như vậy, còn mang theo dục vọng nóng bỏng trêu người vô cùng.

Anh không biết là, lúc ấy cô xém chút nữa thì……

*****

Máy bay thuận lợi đáp xuống hòn đảo.

Lái xe đã chờ sẵn từ lâu chở họ về biệt thự, ở cửa ra vào của biệt thự cũng có quản gia và nhân viên phục vụ nam nghênh đón.

Trên đường đi Ôn Noãn đều kéo tay Lê Hoan, cực kỳ cực kỳ thân mật. Lúc đến biệt thự, không biết là do cô quá hưng phấn hay vì điều gì khác mà vừa mở miệng đã thốt lên: “Lê Hoan, hai chị em mình ở chung một biệt thự đi! Tụi mình cùng……”

Chữ ngủ còn chưa phát ra, miệng đã bị bịt lại, Ninh Xuyên kéo cô ra khỏi Lê Hoan.

“Bé cưng à, tất nhiên là hai ta phải ở chung biệt thự chứ, anh có thể ngắm trăng, ngắm sao, ngắm trời đêm, bàn luận sự đời với em. ” Ninh Xuyên nắm chặt cô không để cô giãy giụa rồi chỉ đại một căn biệt thự, “Chúng tớ ở căn này, các cậu tự nhiên nhé…. “

Nói xong anh ta kéo Ôn Noãn đi.

Ôn Noãn tủi thân: “A anh làm cái gì thế, Lê Hoan Lê Hoan! “

Ninh Xuyên bụm miệng cô lần nữa.

“Ưm… ưm… ưm! “

Mãi đến khi vào trong biệt thự, Ninh Xuyên mới buông cô ra.

“Ninh, Xuyên! ” Ôn Noãn cực kỳ giận.

Ninh Xuyên không nói không rằng ôm cô công chúa của mình đặt lên sô pha, quỳ một gối trên thảm nhận sai: “Bé cưng ơi anh sai rồi, nhưng thật sự là em không thể ngủ chung với Lê Hoan mà. Em không thấy vẻ mặt bí xị cả quãng đường của Phó nhị à? Cậu ta ghen với em đấy! “

Ôn Noãn: “Ghen sao? “

Ninh Xuyên nghiêm túc gật đầu rồi phổ cập kiến thức cho cô: “Hai người họ yêu nhau mấy tháng mà mới chỉ gặp nhau có hai lần, không giống chúng ta, muốn gặp lúc nào thì gặp. Bé cưng ngoan nhé, chúng ta phải tạo cơ hội cho Phó nhị, chen chân là hành động vô đạo đức. “

Chen…… Chen chân?

Ôn Noãn thay đổi suy nghĩ: “Ai chen chân chứ? Em……A…! “

Bờ môi lập tức bị ngăn chặn.

“Bé cưng, anh muốn hôn em……” Bên tai truyền đến giọng nói dụ dỗ của Ninh Xuyên.

*****

Cuối cùng Lê Hoan và Phó Tây Cố cũng quyết định chọn một căn biệt thự ven biển.

Vừa vào thì người đàn ông này một tay đẩy hành lí một tay kéo tay cô về phòng ngủ trên lầu.

Nhìn tay bị anh nắm, Lê Hoan không kiềm lòng được cong môi lên.

Chỉ là khi cửa phòng ngủ được đẩy ra, hai người đều ngẩn người.

Trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn tới mức cho dù có lăn qua lăn lại bao nhiêu thì cũng không sợ rớt xuống, mà trên mặt giường……

Phủ kín những cánh hoa hồng tươi đẹp ướt át.

Mà quãng đường từ cửa ra vào đến chân giường lại xếp một dàn nến hình trái tim thật to, bên cạnh dàn nến còn có một cây đàn ghi-ta, liên tưởng đến những cánh hoa trên bậc thang lúc nãy, nhìn kiểu gì cũng giống như… khung cảnh cầu hôn.

Lê Hoan sau khi thất thần thì hỏi anh: “Anh chuẩn bị sao? “

Phó Tây Cố: “……”

“Không phải anh. ” Hít sâu một hơi, anh phủ nhận. Anh muốn nói chút gì đó nhưng lại nhạy cảm nhận ra người bên cạnh khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, cho dù cô cố gắng thở rất khẽ, rất cẩn thận nhưng anh vẫn nghe ra.

Trong chốc lát, trong đầu Phó Tây Cố toát ra một suy nghĩ——

Nếu quả thật là anh chuẩn bị cầu hôn, cô nhất định sẽ từ chối, lời nói ngày hôm qua không phải là lời nói giỡn.

“Em ở tầng dưới nhé. ” Lê Hoan không chú ý tới thay đổi của anh, càng không biết suy nghĩ của anh đã bay tới tận đẩu tận đâu rồi. Cô chỉ nhìn hoa trên giường thì thấy tim mình đập rộn lên, thậm chí là miệng đắng lưỡi khô.

Cô quay người muốn đi.

Phó Tây Cố hoàn hồn, giữ chặt tay cô, cố ý trêu chọc cô: “Thì ra Hoan Hoan muốn chung chăn chung gối với anh. “

Lê Hoan: “……”

Không biết xấu hổ.

Thẳng thừng trợn trắng mắt với anh, cô mỉm cười: “Ngủ mơ chưa tỉnh hả cưng. “

Phó Tây Cố tiếp lời cực nhanh: “Lê Hoan không phải là giấc mơ của Phó Tây Cố mà là thực tại của anh ấy, là mạng của anh ấy. “

“……”

Lê Hoan đã trở thành người miễn dịch với những lời như vậy. Từ nhỏ đến lớn, hoặc nói đúng hơn là trong giới giải trí, không phải là không có ai theo đuổi hay tỏ tình với cô.

Thật thà có, chân thành có, lãng mạn cũng có……

Cô cũng đã nghe qua và nhận được rất nhiều lời tán tỉnh.

Nhưng sau khi Phó Tây Cố xuất hiện, cô mới giật mình nhận ra rằng cho dù cô miễn dịch với những lời tán tỉnh nhưng Phó Tây Cố lại ngoại lệ, là một ngoại lệ trong cuộc đời cô. Lần nào anh nói những lời tán tỉnh với cô thì tim cô cũng đập rộn lên, thậm chí là mặt đỏ tới tận mang tai.

Mà lúc này thì…… trái tim thiếu nữ lại bắt đầu đập rộn ràng.

“Hoan Hoan……”

Cô nghe thấy anh gọi cô.

Khóe môi cong lên rất nhỏ rồi lại bị đè xuống, Lê Hoan nhìn anh một cái, ra vẻ bình tĩnh thờ ơ gật đầu: “À. “

Phó Tây Cố: “……”

“Chỉ…… à thôi sao? ” Anh cười nhẹ, “Cục cưng à, có phải em quá chiếu lệ với anh rồi không? Hửm? “

Trong khi nói chuyện, anh lặng lẽ tới gần.

Tim Lê Hoan đập rất nhanh, cô chớp mắt, hỏi với vẻ vô tội: “Vậy anh muốn thế nào đây? “

Phó Tây Cố không đáp ngay mà quét mắt nhìn tay của cô.

“Bùm” một tiếng, Lê Hoan nhớ tới ngày hôm qua.

“Không được! ” Cô chưa suy nghĩ mà đã thốt ra.

Phó Tây Cố ngước mắt thì vừa lúc bắt gặp màu đỏ ở vành tai đã nhanh chóng lan ra cả khuôn mặt của cô.

Anh nở nụ cười, nhướng mày, cố ý thấp giọng xuống để giọng nói trở nên mê hoặc hơn, đồng thời bụng ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve mu bàn tay cô: “Không được cái gì? “

Lê Hoan: “……”

Tay thật nóng.

Tim đập thịch thịch thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực, nhưng người đàn ông này lại còn cười một cách vô lại xấu xa, rõ ràng……

Cô hất tay anh ra để chạy trốn.

“A………”

Một tiếng hét nhỏ vang lên, cô bị anh ôm lại vào trong ngực.

“Chạy cái gì hả? ” Phó Tây Cố nhịn không được cười nhẹ, “Chỉ muốn em chủ động hôn anh một cái mà chạy cái gì? Hửm? “

“Em……”

“Hay là nói, thật ra là Hoan Hoan rất nhớ cảnh ngày hôm qua……”

“Phó Tây Cố anh câm miệng! “

“Vậy hôn anh đi, chặn miệng anh lại đi. “

“……”

*****

Nghỉ ngơi đơn giản một chút rồi đến bữa trưa, một đoàn người tập trung đến biệt thự Ninh Xuyên ở để dùng cơm.

Phó Tây Cố mới nắm tay Lê Hoan vào cửa thì đã thấy mọi người hoặc là dùng ánh mắt xem kịch vui hoặc là ánh mắt thương hại nhìn anh.

~~~~~~hết ngoại truyện 6~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi