Thẩm Mộ càng ngạc nhiên hơn, vui quá là vui nên đầu óc nhất thời chập mạch, hỏi: “Tần Vãn? Em đi… đi đâu thế?”
Tần Vãn: “…”
Mặc kệ anh, Tần Vãn cúi đầu thắt đai an toàn, đắp chăn lên chân mình.
Lúc này Thẩm Mộ mới phản ứng kịp là mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.
Vô thức liếm liếm đôi môi chẳng biết đã khô tự bao giờ, thầm nhủ mình phải tỉnh táo, nhưng sự xấu hổ khiến anh thắt đai an toàn mấy lần không được sau khi ngồi xuống vẫn để lộ ra sự căng thẳng và vụng về của anh.
Khó khăn lắm mới thắt xong đai an toàn.
Anh lén thở ra một hơi, đoạn mới nhìn sang người bên cạnh, mang theo một tia hy vọng mà cẩn thận hỏi: “Em muốn quay về Nam Thành sao? Là ở chơi mấy ngày… hay là ở luôn không đi nữa?”
Tần Vãn vẫn không để ý tới, lấy điện thoại ra tìm phim rồi đeo tai nghe vào xem chăm chú.
Cô xem Thẩm Mộ như là không khí.
Thẩm Mộ nhìn thấy, niềm vui tung tăng lúc nãy dần dần lạnh đi. Anh mở miệng muốn nói gì đó nhưng nhìn vẻ thờ ơ và lạnh lùng của cô, cuối cùng đành giữ chúng lại trong cổ họng.
Rất khó chịu.
Sau khi khó chịu thì lại ảo não ủ rũ.
Ba mươi mốt năm nay, Thẩm Mộ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình rơi vào trạng thái không thể kiềm chế cảm xúc như thế này. Anh biết cho dù Tần Vãn xem anh như bạn bè bình thường nhưng trên thực tế trên thực tế anh vẫn không giống như bọn Ninh Xuyên.
Sự thờ ơ của cô dành cho anh xuất phát từ trong tận đáy lòng.
Lòng nặng trĩu, rốt cuộc Thẩm Mộ cũng thu hồi tầm mắt rồi lấy laptop ra xử lí công việc.
Cho dù là vụng trộm, cho dù chỉ trong chốc lát rồi sẽ trở lại ngột ngạt, anh cũng không đành lòng bỏ lỡ.
Cam tâm tình nguyện.
Chỉ là Thẩm Mộ đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi.
Tần Vãn ngồi ngay bên cạnh, mùi nước hoa trên người cô cứ phảng phất nơi chóp mũi của anh, thật sự là anh không thể nào chú tâm vào công việc được, cho dù là chỉ giả vờ đi chăng nữa.
Từng giây trôi qua đối với anh đều là dày vò.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh nghiêng đầu qua.
“Tần…”
Cô ngủ rồi.
Khuôn mặt mộc trắng nõn mịn màng không nhìn thấy cả lỗ chân lông, chỉ là dưới mắt có một quầng thâm nhàn nhạt, hẳn là do nghỉ ngơi không tốt đây mà.
Quét mắt qua, nhìn thấy khăn lông trên chân cô không biết đã rớt xuống đất từ lúc nào.
Thẩm Mộ không do dự, cúi người nhặt lên. Lúc này khóe mắt thoáng nhìn thấy hình xăm đóa hoa hồng trên mắt cá chân cô, trông rất sống động, tươi đẹp.
Anh khẽ giật mình.
Dường như là cùng lúc đó, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ái muội bốn năm về trước.
Anh nhớ rõ, đêm đó… anh còn hôn lên đóa hồng này.
Một khi hình ảnh rõ ràng thì dục vọng chôn sâu dưới đáy lòng bắt đầu có xu hướng rục rịch ngoi lên.
Đột nhiên anh rất muốn hôn cô, rất muốn chôn chặt cô trong đáy lòng!
Hô hấp trở nên dồn dập không khống chế được, Thẩm Mộ thẳng lưng lên, đắp chăn lông lên chân cô một cách chật vật. Một giây sau khi anh quay đầu lại.
“Tiên sinh, anh cảm thấy không thoải mái ạ? Có cần giúp đỡ gì không ạ?” Giọng nói lễ phép xen lẫn chút lo lắng của tiếp viên hàng không vang lên.
Một tay vô thức nắm chặt thành quyền, Thẩm Mộ hoàn hồn, lắc đầu.
“Không cần, cám ơn.”
Tiếng nói khàn khàn, chữ nào cũng vừa trầm vừa nặng.
Tiếp viên hàng không thấy thế nhỏ giọng nói câu kì nhỉ rồi rời đi.
Thẩm Mộ nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Nhưng vô dụng.
Dưới đáy lòng luôn vang lên một giọng nói khinh thường, giễu cợt anh không bằng cầm thú, ở trước mặt Tần Vãn mà còn nghĩ đến những hình ảnh kia, biết cô có tình cảm rất tốt với bạn trai mà còn luôn mơ mộng hão huyền, thật sự là khốn kiếp.
Thẩm Mộ… không dám nhìn cô nữa, thậm chí là liếc mắt một giây cũng không.
*****
Sau khi thức dậy, Tần Vãn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là cảm thấy hơi đói, nhưng may là cũng nhanh tới giờ cơm.
Chẳng qua là khi cô nhìn thấy đồ ăn được đưa tới…
Thật sự là xui xẻo, tất cả đều là món cô không thích.
Từ nhỏ cô đã kén ăn, ví dụ như không thích cà rốt, chỉ cần nó xuất hiện, cho dù là trong món ăn cô thích thì cô cũng sẽ không động đũa tới món đó dù là một miếng.
Hoàn cảnh bây giờ cũng như thế.
Hít sâu một hơi, cô nhờ tiếp viên hàng không lấy giúp mình một ly nước ấm.
Cho dù thầm nhủ là không nên phiền đến cô, cũng không nên để ý đến hành động cử chỉ của cô, nhưng Thẩm Mộ vẫn nhìn về phía cô.
“Sao em không ăn?” Anh thấp giọng hỏi.
Trong lòng anh thầm nghĩ, đây chỉ là một câu hỏi bình thường giữa bạn bè với nhau mà thôi.
Tần Vãn uống một hớp, không nhìn anh.
“Không đói bụng.”
Thẩm Mộ mấp máy môi, còn muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên nghe được tiếng “ột ột ột”.
Thì ra là từ… Tần Vãn.
Tất nhiên Tần Vãn cũng nghe thấy tiếng kháng nghị của cái bụng, nhưng cô không quan tâm, cũng chẳng thèm để ý. Sau khi uống xong nước xong thì định ngủ thêm một giấc nữa, ngủ rồi thì không đói, ngủ một giấc nữa thì cũng vừa đến lúc hạ cánh rồi.
Vừa nghĩ như thế thì bỗng thấy người đàn ông tháo đai an toàn đứng lên.
Cô để ý.
Mãi đến khi…
Một cái bánh ngọt matcha nhỏ xuất hiện trước mặt cô.
Thẩm Mộ nhìn cô, thấp giọng giải thích: “Anh mua ở sân bay, ăn ngon lắm đó, em ăn thử đi.”
Tần Vãn là fans của matcha, chỉ cần thấy món nào kết hợp với matcha là cô lập tức muốn nếm thử.
Tiếc là món ngon này lại đến từ Thẩm Mộ.
“Không cần, luật sư Thẩm tự mình ăn đi.” Cô không nhìn cũng không liếc, không đợi anh nói gì đã đeo tai nghe vào làm lơ anh.
Thẩm Mộ: “…”
Cuối cùng, anh không nói gì cả, chỉ để cái bánh lại trên cái bàn nhỏ của cô.
Tần Vãn thấy, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận dâng trào.
Cô gọi tiếp viên hàng không tới, lễ phép nói: “Làm phiền dọn đi giúp tôi, cảm ơn.”
Tiếp viên hàng không nhìn xuống cái bánh ngọt kia, xác định lần nữa: “Dọn hết luôn sao ạ?”
“Đúng, cảm ơn.”
“Được ạ, không có gì.”
Tiếp viên hàng không nhanh chóng dọn hết tất cả những thứ trên bàn nhỏ của cô đi.
Rồi sau đó, Tần Vãn để chiếc bàn nhỏ qua một bên, nghiêng mặt về phía cửa sổ xem tiếp phim điện ảnh của mình.
Thẩm Mộ ở bên cạnh chứng kiến hết tất cả, đôi mắt tối xuống một cách rõ rệt, đôi môi khẽ nhếch cũng mím chặt lại, nỗi buồn phiền trong ngực dâng lên một cách không kiểm soát được nhưng anh không thể trút giận ở đâu được cả.
*****
Hơn mười tiếng im lặng quỷ dị trôi qua, cuối cùng máy bay cũng bình an đáp xuống sân bay Nam Thành.
Tần Vãn đứng dậy, không hề liếc mắt nhìn người bên cạnh trong suốt chuyến bay.
Sau mấy giây ngơ ngẩn, Thẩm Mộ vội vàng tháo đai an toàn ra đi theo, nhưng anh không dám đi gần quá, chỉ giữ một khoảng cách an toàn rồi đi phía sau cô.
Tất nhiên là Tần Vãn nhận ra, nhưng cô chẳng muốn quản, cô còn không nói với anh là đừng đi theo cô. Dù sao thì cô cũng không tự luyến như vậy, sân bay này cũng không phải là nhà cô, anh muốn đi đâu mà chả được.
Đến điểm lấy hành lí, hành lí của cô vẫn chưa tới nên cô kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, hành lí xuất hiện, cô liếc mắt đã thấy cái vali màu xanh da trời của mình là cái thứ ba đang chạy lại.
Cô vui vẻ bước nhanh đến gần.
Thẩm Mộ cách cô hai bước chân, thấy cô di chuyển nên cũng vô thức đi theo. Thoáng nhìn thấy vali của mình là cái đầu tiên, anh thuận tay cầm lên, đoạn thấy Tần Vãn muốn lấy cái vali màu xanh da trời, anh không nói không rằng cũng cầm lên giúp cô.
Tay Tần Vãn dừng lại giữa khoảng không, thấy là Thẩm Mộ, cô cười như không cười nói: “Cám ơn nhé luật sư Thẩm.”
Nói xong thì muốn lấy lại vali của mình.
Không ngờ Thẩm Mộ lại nắm rất chặt, cô lại hấp tấp nên lấy lại không được.
Tần Vãn hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười rất tiêu chuẩn: “Luật sư Thẩm, có thể nới lỏng tay không ạ?”
Tuy cô cười nhưng ý cười lại không hề đạt tới đáy mắt.
Thẩm Mộ nhìn cô, mấp máy môi, cuối cùng vẫn buông ra.
Lập tức thu lại nụ cười, Tần Vãn lấy kính râm đeo lên, rời đi một cách cao ngạo.
Thẩm Mộ chỉ sửng sốt hai giây, lại đuổi theo giống như ma xui quỷ khiến.
Tần Vãn: “…”
Sự nóng nảy của vụ việc cái bánh ngọt trên máy bay bùng lên lần nữa, Tần Vãn lại hít một hơi thật sâu, đột ngột dừng lại.
Thẩm Mộ không ngờ cô đột ngột dừng lại, dường như là theo bản năng, anh cũng dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tần Vãn ngạo mạn hất cằm: “Sao nào, luật sư Thẩm tự nhận ra mình có tâm lí theo dõi biến thái nên cứ luôn đi theo tôi phải không?”
Thẩm Mộ há miệng muốn giải thích: “Anh…”
“Cách tôi xa một chút.” Tần Vãn cười lạnh một cách thẳng thừng.
“…”
Xung quanh người đến người đi, ai cũng mang dáng vẻ vội vàng trước khi xuất phát, chỉ có hai người này là vẫn không nhúc nhích, cực kỳ giống như đang hơn thua nhau.
Tần Vãn thấy mặt anh là ngại phiềm, xoay người rời đi.
Không ngờ Thẩm Mộ vẫn đuổi kịp.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?!” Thật sự không nhịn được nữa, giọng nói của cô cực kém.
Thẩm Mộ há to miệng, cuối cùng cũng nhắc nhở: “Anh tiếng điện thoại của em vang lên.”
Khốn kiếp!
Tần Vãn không khỏi mắng thầm một tiếng, lập tức lấy điện thoại ra, nhất thời không nhìn tên người gọi mà nhận máy ngay: “Alo…”
“Đang ở đâu đấy? Anh đang ở lối ra đây, đang ở chung với cục cưng nè.” Giọng nói lười biếng pha chút ý cười của Lục Gia Thụ chui vào tai, anh còn có tâm trạng trêu chọc cô, “Nghe giọng điệu này của em á hả, ai chọc em giận rồi à? Hay là vừa tỉnh ngủ thế?”
Cơ thể của Tần Vãn cứng đờ.
Lục Gia Thụ ở đầu dây bên kia vẫn nói: “Nếu không thì anh và cục cưng đi vào trong nữa nhé?”
“Không được!” Tần Vãn vội vàng cao giọng quát, nhận thấy ánh mắt tò mò của Thẩm Mộ, cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói, “Vào trong xe chờ em, em tự tới đó. Nghe lời đi, đừng có chọc em nổi điên.”
Lục Gia Thụ khó hiểu: “Sao mà vậy được?” Dừng một chút, anh nói thêm, “Anh thấy em rồi, em đeo kính râm phải không?”
Tần Vãn: “…”
“Chạy về xe ngay!” Cô quýnh lên nên mắng anh.
Lục Gia Thụ: “…”
“Lên xe rồi chờ em.” Không muốn nhiều lời, cũng không thể nhiều lời, cô thẳng tay cúp máy.
Ngẩng đầu, Thẩm Mộ vẫn còn nhìn cô.
Tần Vãn dứt khoát tháo kính râm xuống, nhìn anh rồi nở một nụ cười quyến rũ: “Bạn trai tôi tới đón tôi, luật sư Thẩm, anh vẫn muốn đi theo tôi sao?”
Bạn trai…
Giống như lưỡi dao sắc bén, không báo trước mà đam một nhát nhanh chuẩn hung ác vào lòng Thẩm Mộ.
Sắc mặt anh trở nên trắng bệch.
Tần Vãn hất cằm với anh, đôi môi đỏ tươi mấp máy nói ra những lời vô tình: “Luật sư Thẩm, cút xa một chút đi.”
Từ trước tới nay sân bay luôn náo nhiệt, mỗi ngày xảy ra không biết bào nhiêu chuyện thăng trầm.
Nhưng giờ này phút này, Thẩm Mộ cảm thấy hình như giác quan của mình đã mất đi năng lực.
Anh đứng bất động một lúc lâu.
Trong lòng Tần Vãn phiền chán, không muốn lãng phí thời gian nữa, quay người rời đi rất nhanh.
Thẩm Mộ đứng tại chỗ rất lâu, mãi đến khi trợ lý gọi điện thoại tới, anh mới giật mình nhấc chân đi về phía bãi đỗ xe.
Một bước đi là đau thêm một chút.
Anh không để ý.
Mãi đến khi anh nhìn thấy…
~~~~~~hết (4)~~~~~~