CHỈ YÊU MÌNH EM

Đại Lê cùng Tiêu Hữu Thành ăn uống đi dạo trong chợ đêm, đến cuối hẻm đã ăn no, sắc trời không còn sớm nữa, vì thế họ cùng nhau quay trở về, ở đầu hẻm họ gặp một cô bé mười tuổi, mặc quần áo hơi mỏng, mang một đôi giày vải, không ngừng giậm chân cho bớt lạnh, cô bé dùng lớp vải bông mang một chiếc giỏ tre trước người. Đại Lê tiến về phía cô bé hỏi, hoá ra là bán hạt dẻ.

Đại Lê chưa kịp nói gì, Tiêu Hữu Thành liền mở miệng muốn mua tất cả hạt dẻ, cô bé mừng rỡ, lấy tờ báo cũ gói lại mớ hạt dẻ còn lại, thực ra cũng không ít, gói lại thành một bao lớn.

Trăng dần dần lên cao, tuy nói là ngày hội nguyên tiêu, nhưng mọi người vẫn theo cách thức cũ ngắm đèn xong rồi trở về nhà, còn những người theo lối sống mới phần lớn đến vũ trường vui chơi, trên đường rất vắng vẻ, ánh trăng tròn đã lên cao đem cái bóng của hai người kéo dài phía sau.

Tiêu Hữu Thành ôm túi giấy trong ngực, toàn tâm toàn ý bóc vỏ hạt dẻ, Đại Lê đi phía sau anh, vừa đi vừa nhảy, giẫm lên cái bóng của anh, Tiêu Hữu Thành thỉnh thoảng quay đầu lại, đưa hạt dẻ đã lột vỏ vào miệng cô.

Bao hạt dẻ ăn hết một nửa, đến lúc tới nhà, đương nhiên là luyến tiếc chia tay, Tiêu Hữu Thành đặt bao hạt dẻ ở ven đường, anh lau tay, cởi nút áo khoác, đem choàng lên cả người của Đại Lê, rồi ôm chặt cô vào trong ngực. Hai tay Đại Lê vòng qua thắt lưng anh, nhắm mắt lại vùi đầu trước ngực anh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe thấy Tiêu Hữu Thành khẽ nói: “Ngày mai anh phải về Bắc Bình.”

Cô dường như mơ hồ trả lời, nghe cũng không rõ ràng, anh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chuyện em họ, anh đã nói với mẹ, mẹ đã đồng ý từ bỏ chuyện này.”

Lần này anh nghe rõ, cô “Ừm” một tiếng, trước đó anh vừa cân nhắc lý do thoái thác nhiều lần nhưng rồi suy nghĩ một lúc, mới nói: “Lê, chúng ta như vậy không phải biện pháp, nền tảng của Tiêu gia ở phương Bắc, dời đô là chuyện không thể được.”

Cô nằm trong lòng anh trầm mặc hồi lâu, nghe thấy nhịp tim của anh dần dần dồn dập, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng anh hơi trầm xuống, hai hàng lông mày chau lại, trong mắt chứa đựng nỗi sợ hãi khẩn trương, anh thấp thỏm nhìn cô, Đại Lê vô thức đưa tay xoa nhẹ mi tâm của anh, mở miệng nói: “Hãy cho em thời gian.”

Khuôn mặt anh đột nhiên thay đổi, hai mắt như ngôi sao nhỏ sáng ngời, toả ra tia sáng vui mừng, vẻ mặt kích động không ngừng lại được, anh tập trung hôn lên mỗi nơi trên khuôn mặt cô, Đại Lê ngại ngứa, vừa cười vừa trốn, làm sao anh chịu thả cô ra, hai người hôn nhau vui đùa, đến cuối cùng lại thành ôm nhau chặt chẽ, nụ hôn sâu triền miên.

Mặt trăng giống như một chiếc đĩa bạc dần dần sinh ra một lớp đỏ ửng nhàn nhạt, chắc là thấy hai người yêu nhau ngọt ngào như vậy, cho nên gương mặt lén lút đỏ bừng.

Mùa xuân phương Bắc đến muộn, giữa tháng ba, mưa bụi tí tách rơi vẫn mang theo một chút giá lạnh, Tôn Phụ đang cầm ô đứng trước sân ga, phía sau là hai hàng binh lính mặc quân trang chỉnh tề, sân ga lớn như vậy, yên tĩnh trống trải không có người nào khác.

Đoàn tàu ầm vang đi tới, cửa xe mở ra, xuống trước là hai hàng binh lính, đứng hai bên trái phải, sau đó mới là Tiêu Hữu Thành, Tôn Phụ che ô cho anh đi vào trong xe, sau đó chính mình ngồi vào ghế lái phụ, qua kính xe anh ta lén nhìn Tiêu Hữu Thành vài lần, anh nhắm mắt dựa vào lưng ghế, tuy rằng ngồi xe riêng, nhưng con đường từ Thượng Hải đến Bắc Bình dài như vậy rốt cục anh vẫn mệt mỏi, lại vừa rời khỏi Đại Lê, tâm tình anh cũng không tốt, sắc mặt đương nhiên rất kém, Tôn Phụ nhiều lần muốn nói gì đó vẫn không thể nói ra.

Vào phủ đại soái, Tiêu Hữu Thành tự ý trở về phòng nghỉ ngơi, khi đi ngang qua phòng khách, anh nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đàn dương cầm lưu loát, biết đánh đàn ở nơi này chỉ có Tiêu Hữu Tình, Tiêu Hữu Thành nghĩ mấy tháng nay thường xuyên chạy đi Thượng Hải, hơn mười ngày chưa gặp em gái, vì thế liền vào phòng khách, nhưng anh dừng lại ở cửa, ngồi trước đàn dương cầm rõ ràng là một cô gái xa lạ.

Cô ta mặc một chiếc váy hoa hồng đỏ, kiểu váy là mốt mới nhất, dáng người lả lướt tinh tế, mái tóc đen nhánh mềm mại dài tới bên hông, lộ ra một khuôn mặt tròn, làn da trắng như tuyết, mắt hạnh môi anh đào, khí chất khoan thai thanh lịch, đó là cách nhìn của Tiêu Hữu Thành đối với quốc sắc thiên hương, không thừa nhận cũng không được đây là người đẹp thuần chất.

Người đẹp hiển nhiên cũng chú ý tới tiếng động ngoài cửa, cô ta quay đầu nhìn, gặp một người đàn ông xa lạ, cô ta thật không thấy nửa phần ngại ngùng, ánh mắt như đèn sáng thẳng tắp nhìn qua, quan sát Tiêu Hữu Thành một phen, cô ta bỗng nhiên mỉm cười, “Xin chào, tôi là Tiết Phi Dao.”

Bắc Bình ngày hôm đó cũng giống như ngày thường, không có gì khác biệt, thời tiết nửa âm u, ban ngày thỉnh thoảng có đám mây, cũng có một chút hương vị lười biếng, chỉ có một số ít người quan trọng trong quân đội, quan to hiển hách mới biết được, hôm nay ở Bắc Bình sắp sửa xảy ra một đại sự, biệt viện ở thành nam của đại soái mở tiệc tẩy trần cho ngũ tiểu thư của Tiết gia.

Tiết gia nắm trong tay bảy tỉnh của phía Nam, hiện tại là quân phiệt duy nhất có thể đứng ngang hàng với Tiêu gia, chỉ tiếc, tư lệnh Tiết Trường Phục liên tiếp có sáu người con gái, đến nay không có con trai, sau khi chết, ông ta không muốn để con rể kế thừa toàn bộ quân đoàn, trong sáu vị tiểu thư của Tiết gia, phải nói đến ngũ tiểu thư là người con được Tiết tư lệnh cưng chiều nhất, Tiết tư lệnh gần như đáp ứng tất cả yêu cầu của cô ta, bởi vậy, người đàn ông nào theo đuổi ngũ tiểu thư quả thật như cá gặp nước. Hiện tại, vị tiểu thư này mang theo một vài người, một mình đến Bắc Bình, đại soái lại giống trống khua chiêng mở tiệc vì cô ta, ý tứ trong đó, không nói cũng hiểu được. Nam Bắc thông gia, thiên hạ thống nhất, điều này không phải là sự kiện lớn sao? Đại sự làm chấn động trong và ngoài nước!

Khác với đình viện kiểu cũ theo phong cách cổ xưa của phủ đại soái, biệt viện ở thành nam của Tiêu gia có nhà lầu hoa viên theo kiểu dáng Tây Âu chính thống, rộng rãi mà không mất đi sự tinh tế, trước toà nhà ba lầu là một hồ phun nước kiểu La Mã, ban đêm mở đèn bảy màu sáng chói, phát sáng như những ngôi sao. Phòng khách lầu một rất rộng rãi, đèn thuỷ tinh treo trên trần nhà lầu ba thật hoa lệ vĩ đại, rọi sáng căn phòng nguy nga lộng lẫy.

Trong đại sảnh màu sắc rực rỡ đủ chứa hơn trăm người, y hương kế ảnh*, có thể được mời đến đây đều là những nhân vật nổi tiếng quan chức cấp cao, mọi người đều trông ngóng chờ đợi, mong đợi có thể chứng kiến sự kết hợp của hai đại gia tộc hiển hách nhất này.

(*) hình dung dáng vẻ người con gái thanh tao lịch sự, quần áo trang sức diễm lệ [nguồn: baike]

Tuy rằng những khách mời có mặt đều là người có kiến thức rộng rãi, sự xuất hiện của Tiết Phi Dao vẫn mang đến một trận xôn xao không nhỏ, hôm nay cô ta đặc biệt chú ý trang điểm, làn da trắng như tuyết, đôi môi mọng đỏ, mái tóc đen xoã ra, tao nhã tự nhiên, xinh đẹp đến mức làm cho người khác loá mắt, đúng là làm cho căn phòng lộng lẫy phồn hoa trong nháy mắt mất đi màu sắc.

Thế là một tia ảo tưởng cuối cùng của những tiểu thư độc thân rốt cục đã biến mất. Với thân phận ngũ tiểu thư của Tiết gia, lại thêm nhan sắc xinh đẹp như vậy, khí chất cao quý thế này, cùng với thiếu soái hoàn mỹ như nhau, thật sự là tuyệt phối! Về sau có muốn gả vào làm thiếp của Tiêu gia e rằng không được.

Nhân vật chính khác của tiệc rượu, Tiêu thiếu soái, giờ phút này còn đang ở trong phòng mình tại phủ đại soái, anh vừa mới tắm rửa xong, khoác một chiếc áo choàng tắm, đang cầm khăn không nhanh không chậm mà lau tóc, Tôn Phụ ở ngoài cửa lại giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ không ngừng đi vòng vòng.

“Thiếu soái, khách đã đến đông đủ, dù sao đi nữa ngài cũng phải đến bữa tiệc!”

Tiêu Hữu Thành vẫn không nhanh không chậm mà lau tóc, “Là tiệc rượu của cha, không phải của tôi, hơn nữa, tôi chưa bao giờ đồng ý sẽ tham dự bữa tiệc này.”

“Thiếu soái, ngài có biết tiệc rượu lần này quan trọng như thế nào không?”

Tiêu Hữu Thành bỏ khăn xuống, đột nhiên cười nhàn nhạt, “Vì vậy tôi lại càng không đi.” Cha chưa thương lượng với anh mà đã sắp xếp một tiệc rượu như vậy, một khi anh xuất hiện, điều đó chứng tỏ thái độ đồng ý của anh cho tất cả mọi người trong thiên hạ.

Đêm lạnh đầu xuân, nhưng Tôn Phụ lại đổ mồ hôi đầy người! Tuy anh ta đa mưu túc trí, có thể hùng biện, nhưng bây giờ trong đầu chỉ còn lại một mớ tương hồ, biện pháp gì cũng không nghĩ ra. Lúc này Tiêu Hữu Thành đã cầm lấy điện thoại, giọng nói dịu dàng như vậy chỉ có thể đối với một người, Tôn Phụ dù có một trăm lá gan cũng không dám vào quấy nhiễu anh lúc này, anh ta đành phải rời đi mà báo cho đại soái.

Tất cả mọi người đều mong đợi tiệc rượu xa hoa này nhưng nó kết thúc một cách bất ngờ, không ai nghĩ đến thiếu soái lại có thể vắng mặt!

Đại soái thật sự rất tức giận, khi về phủ liền gọi Tiêu Hữu Thành đến phòng sách gặp ông, Tiêu Hữu Thành sớm đã đoán được cha sẽ tìm anh, ở ngoài cửa gõ vài cái nhưng không có người lên tiếng trả lời, anh liền tự ý đẩy cửa vào, trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn phát sáng, nhờ ánh sáng yếu ớt kia, Tiêu Hữu Thành nhìn thấy lưng cha đứng hướng về phía cửa sổ, một tay để ở phía sau, một tay đặt trên bệ cửa sổ, kẹp một điếu xì gà.

Tiêu Hữu Thành ngồi xuống sô pha, gọi một tiếng cha, Tiêu Quyền không trả lời cũng không nói gì, Tiêu Hữu Thành cũng không nói nữa, trong phòng sách im lặng, một chút âm thanh cũng không có, người giúp việc ở ngoài cửa bởi vậy càng thêm sợ hãi.

Qua một hồi lâu, Tiêu Quyền hút một hơi xì gà, rốt cục trầm giọng mở miệng: “Con giận ta không thương lượng với con, hay là con thật sự không dự định lấy Tiết tiểu thư làm vợ?”

Tiêu Hữu Thành tiện tay ngắm nghía một chiếc bình ngọc trên bàn trà, đáp: “Cha, con sẽ không vì loại chuyện này mà bực bội.”

Âm thanh Tiêu Quyền đè nén xuống càng trầm hơn, nghe được sự ẩn nhẫn, “Lý do.”

Tiêu Hữu Thành để chiếc bình ngọc xuống bàn trà, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Con đang yêu.”

Tiêu Quyền đột nhiên quay đầu lại, mắt sáng như đuốc, hướng thẳng về phía Tiêu Hữu Thành, ông cất tiếng cười to, “Tốt! Tốt! Tốt! Đây đúng là đứa con ngoan của Tiêu Quyền ta.”

Người giúp việc ngoài cửa nghe được đại soái cười như vậy, sợ tới mức vội vàng đi bẩm báo phu nhân, Tiêu phu nhân lại ung dung tháo trang sức, chỉ nói một câu: “Mặc cho bọn họ ồn ào đi.”

Trong phòng sách khôi phục lại sự im lặng trong phút chốc, chỉ là không khí càng thêm áp lực, bất cứ lúc nào cũng sợ sẽ thở không nổi.

Điếu xì gà trong tay sắp tàn, Tiêu Quyền hướng về phía bàn, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, ngồi xuống ghế da thật mạnh, mắt híp lại một nửa nói: “Cha rất thất vọng về con.”

Tiêu Hữu Thành vốn không muốn trả lời, anh cân nhắc một lát, vẫn nói: “Con xin lỗi, cha, nhưng con biết cái gì quan trọng hơn với con.”

Tiêu Quyền dường như không kiên nhẫn được nữa, phất tay ý bảo anh lui ra: “Chuyện này về sau sẽ nói.”

Tiêu Hữu Thành vừa chuẩn bị đóng cửa, lại nghe thấy Tiêu Quyền mở miệng, “Con vẫn còn trẻ, quá coi trọng chuyện tình cảm, về sau con sẽ hiểu được, đối với người đàn ông mà nói, phụ nữ không phải là thứ quan trọng nhất, lại càng không phải là một người phụ nữ.” Tiêu Hữu Thành không dừng lại, anh đóng cửa rồi nhanh chóng rời khỏi.

Mới vừa bước vào phòng, một mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài phả vào mặt, anh đi vào buồng trong, quả nhiên thấy một cô gái ngồi trên ghế sô pha, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, giống như mùa xuân vừa chớm nở, thuần khiết đáng yêu.

Tiêu Hữu Thành cũng không chào hỏi cô gái, anh đi thẳng đến bàn làm việc dọn dẹp văn kiện: “Đã khuya, mau trở về phòng ngủ.”

Cô gái liếc nhìn đồng hồ treo tường, từ sô pha nhảy lên: “Chưa muộn! Mới mười một giờ!” Cô gái nhoài người lên bàn nhìn Tiêu Hữu Thành, “Anh, lại cãi nhau với cha à!” Tiêu Hữu Thành gõ nhẹ lên đầu cô gái một cái, “Chuyện người lớn con nít đừng hỏi!" Cô gái tên là Tiêu Hữu Tình, em gái cùng cha khác mẹ với Tiêu Hữu Thành, mẹ ruột đã qua đời hai năm nay, Tiêu phu nhân đối xử với cô không mặn không nhạt, đại soái thì rất nghiêm túc, thường ngày cô chỉ thân thiết với người anh trai này.

Tiêu Hữu Tình xoa đầu bĩu môi, “Em không phải con nít! Tháng sau là mười sáu tuổi rồi!” Trong nháy mắt cô lại thay đổi vẻ mặt, “Anh, chị dâu tương lai của em thật lợi hại! Còn chưa vào cửa đã khiến anh vì chị ấy mà náo loạn một trận với mẹ, giờ lại cãi nhau một trận với cha.”

Tiêu Hữu Thành lại gõ lên đầu cô, “Đi ngủ mau.”

Tiêu Hữu Tình phớt lờ, tiếp tục nói: “Anh, em ủng hộ anh, em không thích chị họ, cả ngày như một bông hoa u buồn, thật tưởng bản thân mình như là Lâm Đại Ngọc vậy! Em cũng không thích Tiết tiểu thư này, rất hoàn mỹ, giống như người giả dối.”

Tiêu Hữu Thành nhịn không được mà nở nụ cười, nói: “Nói đi, có chuyện gì?”

Tiêu Hữu Tình bị anh nhắm trúng tâm sự, trên mặt có phần lúng túng, cô ngượng ngùng cười nói: “Anh, em cùng với mấy bạn học muốn tổ chức một buổi văn nghệ, nhưng chưa tìm được chỗ.”

“Ngày mai đi tìm Tôn Phụ, thích chỗ nào thì để anh ta mua.”

Tiêu Hữu Tình cách bàn làm việc hôn lên hai má của Tiêu Hữu Thành, “Em yêu anh trai nhất!”

Trước đây hai anh em cũng có hành vi thân thiết giống vậy, nhưng lần này Tiêu Hữu Thành lại xụ mặt giáo huấn cô nói: “Đã là cô gái trưởng thành, sao lại giống như con nít không biết cách cư xử!”

Tiêu Hữu Tình lanh lợi rời khỏi phòng, ở cửa quay đầu lại nói: “Chị dâu tương lai sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Hì hì, chị dâu ở đây em sẽ không hôn, để anh khỏi phải quỳ trên ván giặt đồ.” Cô bé không chờ Tiêu Hữu Thành nổi giận mà chạy đi nhanh như chớp.

Sáng hôm sau, Tiêu Hữu Thành nhận được một lời mời bất ngờ, là của Tiết tiểu thư, mời anh đến ăn tối tại khách sạn quốc tế, tối ngày hôm trước không tham dự tiệc rượu cảm thấy có chút áy náy đối với vị Tiết tiểu thư này, anh suy nghĩ rồi nhận lời mời.

Bảy giờ tối, Tiêu Hữu Thành đến khách sạn quốc tế, quản lý biết xe của Tiêu Hữu Thành cho nên nghênh đón từ ngoài cửa, đích thân đưa Tiêu Hữu Thành đến ghế lô lầu hai, trong ghế lô này không có đèn chỉ có hai ngọn nến đỏ trên bàn phát ra ánh sáng, trông vô cùng hữu tình. Tiêu Hữu Thành lập tức nghĩ đến, sau khi Đại Lê đến Bắc Bình muốn dẫn cô đến nơi này ăn cơm.

Ánh sáng đèn cầy mông lung lộ ra một dung nhan tinh xảo, thì ra Tiết Phi Dao đã tới, Tiêu Hữu Thành giải thích: “Xin lỗi, tôi đã đến trễ.”

Tiết Phi Dao khẽ cười, “Không sao, là tôi tới sớm.” Tiết Phi Dao thật không giống như là tức giận, Tiêu Hữu Thành thầm nghĩ mình không cần phải giả vờ, lần này Tiết Phi Dao đến Bắc Bình, chắc là cũng vâng theo ý của người nhà.

Hai người đều không nhắc tới tiệc rượu hay là việc kết hôn, chỉ có ăn cơm, nói chuyện vài câu về Bắc Bình, thời tiết, hoặc là thời cuộc. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi dùng cơm, Tiêu Hữu Thành đối với vị Tiết tiểu thư này đã thay đổi cách nhìn triệt để, khó trách Tiết tư lệnh thương yêu cô ta nhất, vị tiểu thư này quả thật có tư duy và quan niệm sâu sắc, nghĩ đến đây không khỏi nhìn cô ta, hôm nay Tiết Phi Dao không ăn mặc lộng lẫy, một chiếc áo len dệt kim, áo khoác mỏng màu xanh, đơn giản nhưng cũng rất tân thời, vẫn là mái tóc dài xoã ra, trên mặt chỉ trang điểm nhàn nhạt.

Tiêu Hữu Thành bởi vậy lại không nhịn được mà nhớ tới, quen biết Đại Lê lâu như vậy, ngoại trừ lúc làm “Hoà tiểu thư” trên sân khấu, thường ngày chưa từng thấy cô trang điểm, khi còn bé anh học quốc văn, đọc được “Nhưng ngại son phấn làm bẩn nhan sắc,” mới hiểu được ý tứ người xưa muốn nhấn mạnh, hoá ra có người con gái tự nhiên đoan trang như vậy.

Tiết Phi Dao thấy anh nhìn mình, khuôn mặt cô ta chợt dịu dàng, trong lòng không khỏi động tâm, mở miệng nói: “Nghe nói tối hôm qua thiếu soái bị bệnh, bây giờ đã khoẻ hơn chưa?”

Tiêu Hữu Thành thấy cô ta rốt cục nói đến vấn đề chính, anh cũng chuẩn bị tinh thần, “Tối hôm qua Hữu Thành không có bệnh, chỉ là không muốn tham gia tiệc rượu thôi, không thể dự tiệc tẩy trần của Tiết tiểu thư, xin cô thứ lỗi.”

Tiết Phi Dao không ngờ anh nói thật, cô ta hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cười nói: “Tính tình thiếu soái như vậy, trái lại tôi rất thích.”

Trong lòng Tiêu Hữu Thành có một chút ngờ vực không vui, nhưng trên mặt mỉm cười, “Tiết tiểu thư chắc hẳn biết, tiệc rượu ngày hôm qua không chỉ là tiệc tẩy trần, lần này Tiết tiểu thư đến Bắc Bình, cũng là nghe theo lệnh cha phải không?”

“Không, là tôi tự muốn đến.” Tiết Phi Dao để thức ăn xuống, nghiêm mặt nhìn anh.

Tiêu Hữu Thành sửng sốt, nụ cười dần trở nên lúng túng, “Tôi không rõ ý tứ của Tiết tiểu thư.”

Tiết Phi Dao không nhìn anh, bưng chiếc ly thuỷ tinh lên một cách nhẹ nhàng, nhìn rượu đỏ gợn sóng lăn tăn trong ly, “Mấy năm nay tôi ở nước ngoài có một thói quen, thích thu thập báo chí, đặc biệt báo chí có in hình ảnh của thiếu soái, đáng tiếc tin tức của thiếu soái rất ít ỏi, học trường quân sự ở Mỹ hai năm, sau đó thì không biết thêm gì nữa, vì thế, tôi muốn đến Bắc Bình để nhìn xem con người thật của thiếu soái.”

Tiêu Hữu Thành nhíu mày nhìn cô ta, không biết vị tiểu thư này rốt cục muốn bày tỏ điều gì, lại nghe cô ta nói tiếp, “Gặp được thiếu soái, tôi nghĩ, kết hôn cũng không phải là không được.”

Tiêu Hữu Thành cuối cùng hiểu được, kinh ngạc, “Tiết tiểu thư, việc này thật sự không có đạo lý.”

Tiết Phi Dao thản nhiên cười, ánh mắt chuyển về phía anh, vô cùng dịu dàng, “Có đạo lý thì không phải tình yêu.”

Tiêu Hữu Thành bất vi sở động, “Thật xin lỗi, Hữu Thành sợ rằng phải phụ lòng ý đẹp của Tiết tiểu thư, tôi đã có người yêu.”

Tiết Phi Dao vẫn cười, vẻ mặt tự tin kiêu ngạo, “Chuyện tình lúc trước của thiếu soái tôi cũng có nghe qua, không có vấn đề gì, bởi vì anh còn chưa gặp tôi.”

Trong lòng Tiêu Hữu Thành hơi trầm xuống, chuyện này so với dự đoán còn phiền toái hơn.

Ngày hôm sau Tiêu Hữu Thành đến công sở, vừa mới vào cửa Tôn Phụ liền đến báo cáo, nói là phòng thư ký điều đến một người mới, chức vụ như vậy cũng không cần Tiêu Hữu Thành phải đích thân giải quyết, anh gật đầu coi như đã biết.

Buổi sáng gọi điện thoại để phòng thư ký đưa tới một phần văn kiện, chỉ chốc lát sau liền có người gõ cửa, Tiêu Hữu Thành vừa xem văn kiện vừa lên tiếng trả lời, nghe thấy âm thanh giày cao gót đến gần, anh nghi hoặc ngẩng đầu, trước bàn là một cô gái duyên dáng xinh đẹp đang đứng, âu phục màu xám đơn giản với thắt lưng nhỏ bé, trên cổ buộc khăn lụa màu hồng nhạt, tóc dài đã được búi ra sau, lông mày nhàn nhạt, thành thạo giỏi giang, đúng là Tiết Phi Dao.

Tiêu Hữu Thành buông bút, thân thể nhẹ nhàng ngửa ra sau, mười ngón tay đan vào nhau để trước ngực, mày nhíu lại, “Tiết tiểu thư?”

Tiết Phi Dao cầm văn kiện trong tay đặt lên bàn, cười nhợt nhạt, “Đây là văn kiện anh muốn, tôi ở phòng sát vách, hy vọng chúng ta có thể làm việc chung vui vẻ.”

Thái độ nghiêm trang của cô ta khiến cho Tiêu Hữu Thành bật cười, “Tiết tiểu thư thật sự dự định làm việc ở đây sao?”

Khuông mặt sáng ngời của Tiết Phi Dao vẫn lộ ra nụ cười yếu ớt, “Lúc nhỏ tôi đã lớn lên trong quân đội, tốt nghiệp trường Oxford, Anh quốc, thừa sức để làm một thư ký.”

“Tiết tiểu thư hẳn là biết tôi không có ý này.”

“Như vậy,” Tiết Phi Dao dần dần cười mơ hồ, “Anh sợ làm việc cùng tôi trong thời gian dài, sẽ nảy sinh tình cảm với tôi sao?”

Tiêu Hữu Thành rốt cục bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, “Yêu hay không yêu đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ là suy nghĩ cho Tiết tiểu thư, thẳng thắng mà nói, cô làm như vậy chỉ là lãng phí thời gian.”

“Thời gian là của tôi, có lãng phí hay không, chỉ có riêng tôi phán đoán được.”

“Hữu Thành đã nói như vậy, nếu Tiết tiểu thư cố chấp, xin cứ tự nhiên.” Tiêu Hữu Thành không nhìn cô ta, trở lại xem văn kiện, “Tính tình Hữu Thành không tốt, nghiêm khắc với cấp dưới, sợ là sau này không tránh được làm mất lòng Tiết tiểu thư, xin cô thứ lỗi.”

Tiết Phi Dao cười rời đi, ở cửa đột nhiên xoay người nói: “Cà vạt của anh hôm nay rất đẹp.”

“Cám ơn, là bạn gái tôi tặng, tôi cũng rất thích.” Tiêu Hữu Thành không ngẩng đầu.

Nụ cười của Tiết Phi Dao trong nháy mắt đông cứng lại, sau đó liền giãn ra, nhanh nhẹn rời khỏi.

Buổi chiều mùa xuân, mặt trời ấm áp, dễ dàng khiến người ta buồn ngủ, Tiêu Hữu Thành đang có chút mơ màng, nghe thấy một giọng nữ dịu dàng, “Cà phê hay trà?”

“Cà phê.” Nhanh chóng cảm thấy có điểm kỳ lạ, Tiêu Hữu Thành ngẩng đầu, thấy một gương mặt như hoa sen, “Tiết tiểu thư không cần làm việc này.” Trong công sở, có người chuyên môn phụ trách trà nước.

Một tách sứ mạ vàng đã đưa tới trước mặt anh, lượn lờ hơi nóng làm nền cho khuôn mặt tươi cười trong suốt của Tiết Phi Dao, “Người bạn học ở Anh thường khen tôi pha cà phê rất ngon, hãy nếm thử xem.”

Một tách cà phê khác được đưa tới trước mắt Đại Lê, cô ngẩng đầu nhìn Dung Đình Hiên nói lời cám ơn, rồi tiếp tục nhìn sổ sách. Bắt đầu từ năm trước, bang Hải Thiên vốn hợp tác cùng ngân hàng tư nhân Phú Khang nhưng bắt đầu xung đột, mâu thuẫn ngày càng nghiêm trọng, ngân hàng tư nhân Phú Khang do bang Hoàng Hưng quản lý, sau khi Đại Mặc Tường gặp tai nạn xe, quan hệ giữa hai đại bang phái không còn như trước, vừa vặn Đại Lê cũng không thích ngân hàng tư nhân theo cách thức cũ, cô dứt khoát hợp tác với ngân hàng khác, bàn bạc so sánh vài tuần, cuối cùng lựa chọn ngân hàng Dung Sinh của Dung gia, lúc bắt đầu hợp tác, Đại Lê đích thân đến Dung Sinh kiểm tra tài khoản, Dung Đình Hiên cũng “đúng lúc” đến Dung Sinh thị sát.

Đại Lê ngồi ở bên ngoài phòng giám đốc, nhân viên ngân hàng ở cùng phòng lấy đủ loại lý do để đi ra ngoài, chỉ có một mình cô, cùng với Dung Đình Hiên thỉnh thoảng ra vào phòng giám đốc. Đại Lê cũng không bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, chỉ chuyên tâm xem sổ sách.

Khi Dung Đình Hiên đi ra từ phòng giám đốc một lần nữa, phát hiện Đại Lê đang nằm trên bàn ngủ. Anh ta rón rén đi qua, cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người cô, do dự một hồi, không muốn rời khỏi, anh ta ngồi ở vị trí bên cạnh, yên lặng nhìn cô, cũng chỉ có lúc này, anh ta mới có thể nhìn cô như vậy. Năm tháng không để lại dấu vết gì trên người cô, dung nhan vẫn mềm mại xinh đẹp như ba năm trước lúc họ gặp nhau, như trong những giấc mơ của ba năm qua.

Thật không công bằng, anh ta rõ ràng nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhớ rõ ràng mỗi nét mặt và động tác, nhớ rõ ràng ngày hôm đó bọn họ nói những gì, đã làm gì, tất cả đều nằm trong trí nhớ đến ngày hôm nay, ở trong đầu, trong giấc mơ, là hồi ức suốt ba năm qua, nhưng ba năm sau gặp lại, cô không chỉ gần như quên anh ta, thậm chí còn yêu người khác.

Anh ta luôn cho rằng chính mình có được tất cả, sức khoẻ, trí tuệ, học thức, xuất thân, tài phú, dáng vẻ… Nhưng hoá ra, không chiếm được người phụ nữ mình yêu, cũng không có hạnh phúc cả đời.

Cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, anh ta ngạc nhiên, nghĩ cô tỉnh dậy, nhưng không có, chỉ là trở người, khuôn mặt lúc đầu dựa vào cánh tay hiện ra một dấu vết ửng đỏ, trên ngón áp út của tay phải cô đeo một chiếc nhẫn bạc, lúc ngủ bề mặt của chiếc nhẫn in lên gương mặt. Đó là một chiếc nhẫn bạc rất đơn giản, Dung Đình Hiên liếc mắt nhìn ra, là hàng thủ công sản xuất tại Ý, anh ta cũng đồng thời nhớ lại, đã từng thấy trên tay của Tiêu Hữu Thành đeo một chiếc nhẫn giống như vậy.

Anh ta đột nhiên mất đi dũng khí đối mặt với cô, không dám nhưng lại liếc một cái, rồi xoay người bước vào phòng giám đốc. Một loại vô vọng, một loại tuyệt vọng, quả thực anh ta đã bị đánh bại.

Hôm tết nguyên tiêu, anh ta tự mình làm chuyện khinh bỉ —— lén theo dõi bọn họ. Anh ta biết xuất thân của hai người nên không dám đến quá gần, chỉ ở xa xa nhìn họ, mặc dù ở khoảng cách như vậy, xa đến mức chỉ nhìn thấy bóng dáng, anh ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng lúc hai người thân mật ân ái, thế giới kia như chỉ thuộc về hai người họ, không có chỗ cho bất kỳ hạt bụi nào. Cũng ngay lúc đó, hạnh phúc trong sự tưởng tượng của anh ta đã bị vỡ tan.

Duyên phận tốt đẹp như vậy đã định trước không thuộc về anh ta.

Trời gần tối, Đại Lê mới tỉnh lại, phát hiện áo trên người, cô đến gõ cửa phòng giám đốc, ngay lúc cô nghĩ không có ai, thì nghe thấy tiếng trả lời rất thấp, cô đẩy cửa ra, kéo rèm cửa trong phòng, rất u ám, lờ mờ thấy phía sau bàn làm việc, có một người ngồi trên ghế dựa, dáng vẻ cô đơn.

Đại Lê cầm áo đặt trên sô pha ở cạnh cửa, nói lời cám ơn, vừa mới xoay người, cô nghe thấy thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Tại sao?” Đại Lê không biết anh ta muốn hỏi cái gì, nhưng dường như lại biết anh ta muốn hỏi gì, cô đứng đó, không biết nên mở miệng như thế nào.

Qua hồi lâu, lại nghe giọng nói của anh ta, “Rõ ràng là tôi quen biết cô trước, rõ ràng là tôi yêu cô trước, tại sao lại là anh ta?”

Đại Lê không nói, cũng không rời khỏi, vẫn đứng ở đó.

“Nếu ngày hôm sau tôi tìm được cô, hoặc là tìm thấy cô trước anh ta, mọi chuyện sẽ khác phải không?”

Đại Lê nhíu mày, lời bên miệng muốn nói ra vài lần nhưng chưa thể nói ra, cuối cùng cô nói: “Tôi không biết… Nhưng trên đời này không có nếu như.” Bước chân cô rời khỏi.

Ban đêm, ngân hàng Dung Sinh tắt đi ngọn đèn cuối cùng, Dung Đình Hiên ngồi trên xe trước cửa ngân hàng đã lâu, trợ thủ Tiểu Lâm bên cạnh mở miệng: “Hồng tam gia của bang Hồng Hưng đưa giấy mời, nói muốn hẹn ngài uống trà.”

“Không gặp.”

“Khoản tiền của bang Hải Thiên cùng kết giao với ngân hàng tư nhân Phú Khang cũng không thuận lợi.”

“Nói với bang Hoàng Hưng, tháng trước bọn họ có một lượng lớn súng ống bị mắc kẹt trên biển, nếu như không vận chuyển đến Thượng Hải, tôi không ngại bán cho người khác.”

“Thiếu gia, chúng ta không cần phải trở mặt cùng bang phái.”

“Chuyện này một chút cũng không được để lộ ra ngoài.”

“….. Đã biết.”

Đầu tháng tư, Đại Lê nhận được một phong thư đến từ Bắc Bình, là một người bạn nữ học chung với cô lúc trước gửi đến, nói là tháng sau kết hôn với con trai của một vị bộ trưởng trong Bắc quân, mời cô đến tham dự hôn lễ. Lúc này, Trần Tiểu Dẫn ở bên ngoài quản lý Hắc Ưng đường, anh ta đã ngầm khống chế Thanh Long đường, Phương Đại Bằng của Bạch Hổ đường cũng dần dần thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, nền tảng bên trong của bang Hải Thiên đã được ổn định, cộng thêm Đại Lê cũng muốn Trần Tiểu Dẫn có thời gian ở lại trong bang để lập uy tín, vì thế cô quyết định cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, một chuyến đi đến Bắc Bình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi