CHỈ YÊU MÌNH EM

Tiêu Hữu Thành chết lặng mà buông ống nghe, anh không biết mình nói những gì, cũng không biết cô nói những gì, đêm đã khuya, trong phòng sách không có bật đèn, bức màn cửa thật dày ngăn chặn ánh trăng mỏng manh ở bên ngoài. Anh muốn hút một điếu thuốc, nhưng vì ngón tay run rẩy mà thật lâu vẫn chưa lấy được, nhờ ánh sáng mỏng manh từ ngọn lửa đang đốt cháy, anh có thể thấy trên bàn làm việc đặt một tờ báo, là báo của sáng sớm ngày hôm nay, bởi vì vừa mới được in ấn đã nhanh chóng đưa đến đây nên vẫn còn thoang thoảng mùi mực in.

Tối hôm qua anh vốn định nói hết tất cả cho cô biết, mặt đối mặt nói với cô là điều không thể, anh chẳng nói nên lời, khi đối diện với cô anh thực sự không nói được.

Nhớ lại lúc ban đầu, yêu là yêu, bất luận em là ai. Anh tự tin như vậy, tự tin đến mức gần như cuồng vọng, cho rằng chỉ cần anh nguyện ý, chỉ cần cô nguyện ý, bất cứ điều gì cũng không thể ngăn cản. Bây giờ anh mới biết, kiên trì của mình chịu không nổi một kích như vậy, có thể bị sụp đổ trong giây lát.

Điếu thuốc giữa ngón tay đã cháy hết, anh lại tiếp tục một điếu nữa. Lúc trước vì cô, anh ra sức bỏ thuốc lá nhưng nay dễ dàng hút lại. Chuyện gì người nào, một khi trở thành nghiện, vứt bỏ lúc nào cũng là việc khó khăn, anh đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể thuận theo lòng mình mà buông tha cho cô?

Anh lập tức cười nhạo ý nghĩ của mình, trong bóng đêm, không ai có thể nhìn thấy nụ cười thống khổ đến vặn vẹo, buông tha cho cô? Anh lại vọng tưởng có thể buông tha cho cô? Cô là chất độc mạnh nhất, là mật ngọt nhất, là cơn nghiện sâu nhất, từ lâu đã gieo trồng vào trái tim anh, ngấm vào máu anh, đục khoét xương cốt của anh.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng đừng hòng… quên đi cô… quên chính mình vẫn yêu cô.

Ánh sáng nhạt của sáng sớm xuyên qua bức màn, lờ mờ chiếu vào trong phòng sách, bên ngoài có người gõ cửa, sau khi không nhận được câu trả lời thì rất cẩn thận mở miệng: “Thiếu soái, Đại tiểu thư muốn gặp ngài.”

Tôn Phụ ở ngoài cửa, đầu tiên nghe thấy một tiếng “bùm” vang lên, không biết là thanh âm của vật gì bị lật đổ, cửa phòng nhanh chóng được kéo ra, anh ta thấy gương mặt của Tiêu Hữu Thành, tiều tụy tái nhợt, giọng anh khàn khàn, dồn dập bối rối, “Cô ấy ở đâu?”

Tôn Phụ hạ mí mắt, “ Đại tiểu thư ở ngay bên ngoài phủ.”

Trầm mặc một lát, chỉ nghe thấy hô hấp của Tiêu Hữu Thành nặng nhọc lại hỗn loạn, “Mời cô ấy vào.” Anh lại nói thêm: “Đưa cô ấy đến phòng sách phía Nam.” Trong căn phòng này, mùi thuốc quá nặng, cô sẽ không thích.

Đại Lê đi theo Tôn Phụ vào phủ đại soái, sốt cao chẳng những không giảm lại còn nặng hơn vài phần, cô lờ mờ nhìn không rõ bất cứ cảnh nào trong phủ, cuối cùng họ dừng lại, Tôn Phụ gõ cửa, khẽ gọi: “Thiếu soái.”

Dường như có người lên tiếng trả lời, Tôn Phụ đẩy cửa ra, Đại Lê tự ý đi vào, cô nhìn thấy Tiêu Hữu Thành khoanh tay đứng trước cửa sổ, chỉ có bóng lưng của anh.

Cô đứng ở cửa lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh, dần dần trở nên có chút mơ hồ, cô lui về phía sau hai bước, nhờ tác dụng của vách tường mà chống đỡ thân thể của mình.

Cô mở miệng, hỏi, “Vì sao?”

Cô không hiểu, rõ ràng đang tốt đẹp, tất cả đều tốt đẹp, ngày hôm qua anh còn cùng cô đi xem đồ trong nhà, lúc chia tay bởi vì đòi hôn mà làm nũng với cô, tại sao có thể sau vài giờ ngắn ngủi, anh nói xin lỗi, anh muốn kết hôn với người khác…

Trước kia anh từng nói với cô, ngộ nhỡ lại có hiểu lầm, anh hy vọng cô có thể cho anh một cơ hội để giải thích, vì vậy bây giờ cô tìm anh, cho anh cơ hội giải thích, chờ anh nói với cô, tất cả việc này chỉ là một hồi hiểu lầm. Có thể chỉ là hiểu lầm hay không?

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, anh không quay đầu lại, nói, “Lê, em có biết thân phận của cô ta, gia thế của cô ta. Cưới cô ta, anh không cần tốn binh lính mà có thể thống lĩnh thiên hạ.”

Hai tay cô chống vách tường, chống đỡ không cho thân thể của mình trượt xuống, đầu ngón tay hơi run rẩy, toàn thân cô đều có phần run rẩy, âm thanh yếu ớt từ đôi môi run run phát ra, “Em, không, tin.”

Hình như anh nở nụ cười, vẫn không quay đầu lại, “Lê, anh yêu em, rất yêu… Vì vậy anh đã từng do dự, phân vân giữa em và đất nước, từng nghĩ đến lựa chọn em… Thế nhưng, Lê, một phần hấp dẫn này, thật là quá lớn…”

Tuy là căn phòng theo phong cách cũ, trên vách tường lại dán lớp giấy in hoa kiểu Pháp, nhưng vẫn lạnh rùng mình từng đợt, xâm nhập vào tim vào phổi, đầu ngón tay bám trên tường trở nên trắng bệch, sắc mặt của người đang sốt vốn đã ửng đỏ cũng trắng bệch, hoàn toàn mất màu máu, cô sắp chống không được nữa, thân thể không chống đỡ được, ý thức cũng không chống được, trong đầu căng nhức giống như sắp sửa nổ tung, tầm mắt của cô mơ hồ, cảnh nền của anh lạnh nhạt, càng thổi càng xa… càng thổi càng xa…

Ngay khi ý thức của Đại Lê sắp sửa tan rã, cửa phòng bị đẩy ra, cùng với thanh âm dịu dàng trong trẻo của một cô gái, “Hữu Thành, đã hẹn hôm nay xem lễ phục, anh…” Lời nói chợt ngừng lại, chắc là thấy hai người trong phòng, cô ta sửa lại, “Quấy rầy rồi, các người nói chuyện.”

Từ tiếng khoá nặng nề, Đại Lê giật mình một cái đứng thẳng lên, Tiêu Hữu Thành rốt cục xoay người lại, anh không nhìn cô, cúi đầu đi thong thả hai bước về phía cửa, cách chỗ cô mấy mét lại dừng lại, giọng anh buồn bực mở miệng: “Hôm nay anh còn có việc… Để Tôn Phụ đưa em trở về…”

Đại Lê chậm chạp xê dịch cơ thể, hoá ra không nhờ vách tường chống đỡ tự cô cũng có thể đứng vững, sau khi bình tĩnh một chút, trong nháy mắt rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong lòng, cô hỏi anh: “Anh cũng không phải mới vừa quen biết cô ta, tại sao bây giờ đưa ra quyết định này?”

Tiêu Hữu Thành trầm mặc nửa phút, rồi nói: “Cha của cô ta ngày hôm qua đồng ý cho anh một số điều kiện…” Thanh âm của anh ngày càng thấp, khó có thể mở miệng.

Đại Lê nhìn chăm chú một đoá hoa mẫu đơn màu đỏ tía lộng lẫy trên tấm thảm kia, nhìn chằm chằm một hồi lâu, cô có chút mờ mịt song vẫn gật đầu, thì ra là thế… Ngay từ đầu, cô biết sẽ rất khó, cũng biết có lẽ không có kết quả… Nhưng không ngờ, người buông tha sẽ là anh… Nếu anh muốn buông tay, như vậy, ngay cả cần phải đấu tranh cũng không có…

Không biết làm sao ra khỏi phủ đại soái, Đại Lê mù quáng đi trên đường, toàn thân đều là mồ hôi, cơ thể cũng hời hợt, bất cứ lúc nào cũng có thể giống như trôi nổi, đã vào mùa hè, ánh mặt trời hừng hực mọc trên cao sáng chói chiếu thẳng vào cơ thể con người, không để lại một chút chỗ trống để thở dốc, người ven đường, phong cảnh đường phố, ồn áo náo động sầm uất, như là cách cô một cái lồng, tồn tại trong thế giới kia.

Trong phòng sách phía Nam của phủ đại soái, Tiêu Hữu Thành nhắm chặt hai mắt ngã ngồi trên chiếc ghế, anh như đã kiệt sức, Tôn Phụ vội vàng vào báo cáo: “Đại tiểu thư không cho tôi tiễn, tự mình rời khỏi.”

Tiêu Hữu Thành nhíu mày, nhưng không mở mắt: “Đi theo sau, đừng để cô ấy xảy ra chuyện.”

Đại Lê ngẩn ngơ đi tới, một chiếc xe suýt nữa đụng phải cô! Khó khăn lắm mới ngừng lại bên người, tiếng thắng lại chói tai như tiếng người nghiến răng, Đại Lê hồn nhiên không biết nguy hiểm, cô chết lặng nhìn người tài xế ló đầu ra mắng to rồi lại đột nhiên im tiếng, cô vẫn mù quáng đi tới phía trước, cũng không biết phải đi hướng nào.

Không biết từ lúc nào gió nổi lên, thổi tung bay mái tóc ngắn của cô khiến nó rối loạn. Vẻ mặt của những người đi trên đường đều vội vàng, chỉ có cô chậm chạp đi tới.

Gió lớn cuồn cuộn thổi bay tờ báo, vừa lúc dừng ở dưới chân cô, cô đột nhiên đứng lại, hàng chữ chi chít kia, cô đọc không hiểu chữ nào, chỉ nhìn thấy hai nét mặt tươi cười, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.

Cô nhìn thẳng nét mặt tươi cười của anh, nhìn chăm chú nụ cười của anh, bên tai cô vang lên những lời anh đã nói.

Anh nói, yêu là yêu, bất luận em là ai.

Anh nói, Tiêu Hữu Thành anh lấy vợ, cô dâu nhất định là em.

Anh nói, phải cùng nhau.

Anh nói, anh chỉ muốn cưng chiều em.

Anh nói, …

Anh nói

Anh

Nụ cười sáng lạn của anh đột nhiên bị ướt nhẹp, cô ngỡ ngàng sờ hai má, không có nước mắt, chỉ là một lớp mồ hôi ẩm ướt bóng nhờn. Một giọt, một giọt, lại một giọt, nét mặt tươi cười dần dần ướt đẫm, hoá ra là mưa, càng rơi càng lớn, càng rơi càng dày đặc, trong nháy mắt trên đường không có bóng người, chỉ còn lại mình cô, tại cơn mưa to tầm tã, cô tịch đứng một mình.

Cô chỉ đứng ở đó, không né không tránh, tuỳ ý để cơn mưa dội vào thân thể phong phanh của mình, gầy yếu giống như một chiếc là mùa thu, lung lay sắp rụng… Mưa dần dần bóp méo nụ cười của anh, tầm mắt của cô mơ hồ.

Không hề có giọt mưa rơi trên người, qua thật lâu cô mới phát hiện, hoá ra trên đầu sớm đã một chiếc ô che mưa, vì cô mà bảo vệ một chỗ nho nhỏ của trời đất. Đại Lê quay đầu lại, nhìn thấy dung mạo tuấn tú đồng thời trước mặt tối sầm…

Dung Đình Hiên đứng trước giường, nhìn bác sĩ gia đình Smith kiểm tra thân thể cho Đại Lê, sau khi cẩn thận kiểm tra xong, bác sĩ Smith nói: “Không có vấn đề gì lớn, người bệnh chỉ sốt cao.” Y tá tiêm thuốc hạ sốt cho Đại Lê, Dung Đình Hiên không yên lòng nên để bác sĩ Smith ở lại phòng dành cho khách.

Đại Lê vẫn hôn mê, khuôn mặt phai màu máu tái nhợt khiến người ta đau lòng, khoé miệng trầm xuống, mày khẽ nhíu, như là búp bê thủy tinh mỏng manh nhất, Dung Đình Hiên trông chừng cô, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, anh ta cảm thấy chỉ không cẩn thận một chút thì cô sẽ vỡ.

Đại Lê đột nhiên rên rỉ một tiếng, Dung Đình Hiên kinh ngạc, cho rằng cô đã tỉnh, y tá cũng vội vàng lại xem, hoá ra chỉ là nói mê, Dung Đình Hiên nghiêng người, nghe thấy thanh âm yếu ớt nhỏ vụn của cô, dường như gọi, “Hữu Thành…”

Vào buổi chiều, trợ lý Tiểu Lâm gõ cửa vào nhà, nói câu gì đó bên tai Dung Đình Hiên, anh ta hơi nhíu mày, đi đến phía trước cửa sổ, kéo ra bức màn nhung tơ nhìn xuống, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, quả nhiên phát hiện có rất nhiều tốp người canh gác quanh quẩn một chỗ ở dưới lầu, tuy rằng ăn mặc bình thường, ánh mắt tinh tường và tay đặt gần cạnh thắt lưng lại tiết lộ bí mật. Dung Đình Hiên buông bức màn, thản nhiên nói: “Không có việc gì.”

Đang lúc hoàng hôn, trước căn nhà lặng lẽ chạy đến một chiếc Lincoln màu đen, trợ lý Tiểu Lâm lại vào nhà thì thầm, Dung Đình Hiên cũng không kinh ngạc, anh ta rời khỏi phòng xuống lầu, Tiêu Hữu Thành đã vào phòng khách, có lẽ vội vàng chạy đến, vẻ mặt có chút nôn nóng, thấy Dung Đình Hiên anh liền nói: “Tôi muốn gặp cô ấy.”

Dung Đình Hiên không lập tức trả lời, cho đến khi xuống lầu, đứng ở trước mặt Tiêu Hữu Thành, lúc này anh ta mới chậm rãi gật đầu, Tiêu Hữu Thành nhanh chóng chạy lên lầu, Dung Đình Hiên ở phía sau anh nói: “Tôi chỉ vì cô ấy, khi cô ấy hôn mê đã gọi tên anh.” Bước chân của Tiêu Hữu Thành trong phút chốc ngưng trệ, sau đó liền lên lầu.

Y tá cũng rời khỏi phòng, chỉ vào lúc tiêm thuốc mới vào trong, Dung Đình Hiên đứng ở cửa nhìn một lúc, thấy anh ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng dùng môi thử nhiệt độ trên trán của cô, rồi anh lấy tăm bông thấm nước làm ẩm cánh môi khô héo của cô, Đại Lê khẽ rên rỉ hai tiếng, anh cúi người ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành vài câu gì đó, cho đến khi cô dần dần im lặng, phần lớn thời gian anh đều nắm tay cô, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Màn đêm buông xuống, Dung Đình Hiên trằn trọc thật lâu trên giường, rạng sáng anh ta mới mơ mơ màng màng đi ngủ, vừa ngủ không bao lâu lại nghe tiếng gõ cửa, thì ra Tiêu Hữu Thành phải rời khỏi.

Sắc mặt của Tiêu Hữu Thành vô cùng kém, lộ ra vẻ hết sức mệt mỏi tiều tụy, hốc mắt đặc biệt sưng đỏ, anh khàn giọng nói với Dung Đình Hiên: “Cơn sốt của cô ấy đã giảm, có lẽ sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Cám ơn anh… chăm sóc cô ấy.”

Dung Đình Hiên không nói lời nào, tiễn Tiêu Hữu Thành thẳng tới ngoài cửa, trước khi lên xe anh ta mới mở miệng: “Có nói với cô ấy anh đã đến không?”

Tiêu Hữu Thành nặng nề nhắm mắt, trầm giọng nói: “Đừng cho cô ấy biết.”

Đại Lê quả nhiên nhanh chóng tỉnh lại, sau khi biết được vì sao mình ở chỗ này, cô khách khí nói lời cảm ơn với Dung Đình Hiên, tuy rằng sắc mặt vẫn kém, vẻ mặt mê man bị thương không có sức lại được giấu đi.

Dung Đình Hiên cảm thấy lồng ngực dần dần đau đớn, sự yếu đuối của cô khiến anh ta đau lòng, sự kiên cường của cô càng khiến anh ta đau lòng hơn. Sau khi nói cảm ơn cô tỏ vẻ muốn rời khỏi, Dung Đình Hiên tất nhiên không đồng ý, anh ta hy vọng cô có thể ở lại dưỡng bệnh, Đại Lê cười nhợt nhạt: “Không phải muốn khách sáo với Dung tiên sinh, nhưng phát sốt là bệnh nhỏ, huống hồ tôi đã giảm sốt.” Trên khuôn mặt tái nhợt của cô là nụ cười thoáng qua, vẫn xinh đẹp như vậy.

Cuối cùng Đại Lê để y tá tiêm cho cô thêm một mũi, hơn nữa ở lại ăn bữa sáng, tuy rằng cả ngày truyền nước chưa ăn, nhưng bởi vì bệnh mới khỏi, ăn uống vẫn còn yếu, cô thầm nghĩ ăn cháo trắng với dưa cải, thực ra trong phòng bếp bất cứ lúc nào cũng có thức ăn, sau khi Đại Lê rửa mặt chải đầu đơn giản thì theo người làm dẫn đến phòng ăn, thức ăn đã được dọn lên. Dung Đình Hiên và cô cùng nhau dùng cơm, mới ăn được một nửa, người gác cổng báo cáo có khách tìm Đại tiểu thư. Đại Lê và Dung Đình Hiên đều rất bất ngờ, chỉ thấy một anh chàng vội vàng đi vào, giống như trong mắt chỉ có Đại Lê, tiến lên vài bước, anh ta nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Lê Lê, anh tới đón em về nhà.”

Đại Lê đỏ mắt, thoáng cúi đầu che dấu. Ra khỏi Dung phủ, đầu tiên là đi Nam Giao một chuyến, Tiêu Hữu Thành đương nhiên không ở đây, tuy rằng thím Mặc không biết chữ, không đọc hiểu báo chí, nhưng tin tức thiếu soái đính hôn lớn như vậy bà ta vẫn biết, cũng không hỏi nhiều, bà ta yên lặng giúp đỡ Đại Lê thu dọn hành lý, ở Bắc Bình này hơn một tháng, tuy rằng mua thêm rất nhiều thứ, một món Đại Lê cũng không lấy, vẫn chiếc va ly bằng da nhỏ, chỉ một ít quần áo và đồ vụn vặt của cô mang đến từ Thượng Hải.

Trần Tiểu Dẫn mua vé xe quay về Thượng Hải vào hôm sau, họ tìm một khách sạn ở lại, tinh thần của Đại Lê còn kém, cả ngày vẫn ngủ thẳng đến hoàng hôn mới thức dậy, rốt cục cảm thấy đói bụng, vì thế Trần Tiểu Dẫn cùng cô đến quán cơm Tây ở phố đối diện ăn cơm.

Đề tài nói chuyện của khách trong quán hiếm khi được nhất trí, họ đều bàn luận về lễ đính hôn của thiếu soái vào ngày mai, đám hỏi của hai nhà Tiêu Tiết. Mặc dù vị trí của bọn họ ở trong góc, vẫn có âm thanh đứt quãng truyền qua. Trần Tiểu Dẫn lo lắng, thỉnh thoảng nhìn Đại Lê, bên cạnh bàn có một cửa sổ bằng kính được sơn màu, tia nắng chiều xuyên qua cửa kính, chiếu nghiêng vào trên mặt cô lưu lại bóng dáng đậm nhạt, tạo thành một loại điềm tĩnh khác thường, trong lòng Trần Tiểu Dẫn đột nhiên hoảng hốt, anh ta nhịn không được khẽ gọi ra tiếng, “Lê Lê.”

Đại Lê ngẩng đầu nhìn anh ta, con ngươi trong trẻo rõ ràng như hồ nước, anh ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, chính là đôi mắt thuần khiết thế này hấp dẫn linh hồn, trôi qua nhiều năm như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người đều đã trưởng thành, chỉ có hai tròng mắt của cô vẫn trong suốt như trước.

Anh ta vốn muốn nói, em không sao chứ? Mở miệng lại biến thành, “Giáo huấn tiểu tử kia như thế nào? Cánh tay? Chân? Hay là dứt khoát muốn mạng của hắn? Chỉ cần em vui vẻ.”

Đại Lê hơi sửng sốt, rồi mỉm cười, ánh nắng giống như chậm rãi lan rộng trên mặt cô, thay đổi hình dáng, biến đổi màu sắc, cô nhẹ nhàng lắc đầu, đáp phi sở vấn*, “Chúng ta về nhà.”

(*) hỏi một đằng trả lời một nẻo

Đêm nay Trần Tiểu Dẫn vẫn đến phủ đại soái, với bản lĩnh là sát thủ đệ nhất trong bang Hải Thiên của anh ta, hơn nữa phủ đại soái cũng không có đề phòng, anh ta tránh thoát trạm canh gác dễ dàng, lặng lẽ tìm phòng của Tiêu Hữu Thành đi vào.

Đêm đã khuya nhưng Tiêu Hữu Thành vẫn chưa ngủ, anh ngồi trước cửa sổ, trong phòng không bật đèn, chỉ có đốm lửa đốt cháy yếu ớt từ điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay.

Tiêu Hữu Thành đã phát hiện Trần Tiểu Dẫn vào nhà, khi họng súng đặt trên trán, anh không có chút kinh ngạc, vẫn chầm chậm hút một hơi thuốc. Thanh âm của Trần Tiểu Dẫn trong bóng tối đặc biệt nặng nề, “Hủy bỏ lễ đính hôn ngày mai.”

Tiêu Hữu Thành dường như cười một tiếng, nghe không ra là châm biếm hay là bi thương, nhưng giọng nói nhẹ nhàng như có như không: “Không có khả năng.”

Trần Tiểu Dẫn híp mắt, nghiến răng dữ tợn, tiếng bóp cò “Ba”, nhấn họng súng xuống nặng nề, anh ta rất muốn bắn anh! Rất muốn! Ngay cả khi anh có quyền thế ngập trời, anh ta không sợ! Cùng lắm thì một mạng đền một mạng! Nhưng không thể, Lê Lê luyến tiếc, anh ta biết, tiểu tử này tổn thương cô như vậy, cô vẫn luyến tiếc.

Phiền muộn trong lồng ngực vô tận không có chỗ trút ra, một tay Trần Tiểu Dẫn nắm chặt áo của Tiêu Hữu Thành, tay kia trở thành nắm đấm đánh vào mặt anh! Tiêu Hữu Thành không né tránh, nhận lấy nắm đấm này, anh rầu rĩ hừ một tiếng, một cú qua đi, Trần Tiểu Dẫn lại khó khăn đè nén xung động, quả đấm thép như bão tố rơi xuống, Tiêu Hữu Thành cũng không đánh lại, tuỳ ý để anh ta trút giận, rên rĩ cũng không rên rĩ.

Tiêu Hữu Thành rốt cuộc bị đánh đến cơ thể không thể chống đỡ, sau đó lảo đảo vài bước, một bước không cẩn thận mà đá trúng cái ghế, lính cảnh vệ ngoài cửa nhỏ giọng hỏi thăm: “Thiếu soái?”

“Không có việc gì.”

Lính cảnh vệ lui xuống, Trần Tiểu Dẫn cũng mệt mỏi, anh ta dừng lại thế tấn công, thở hổn hển, Tiêu Hữu Thành dựa người vào cửa sổ, hỏi: “Cô ấy có khoẻ không?”

Trần Tiểu Dẫn tức giận, “Không liên quan đến anh.”

Tiêu Hữu Thành để ngoài tai, tự mình nói tiếp: “Tuy rằng thời tiết nóng, bệnh của cô ấy vừa khoẻ, khi ra ngoài nên khuyên cô ấy mặc nhiều quần áo, nếu cô ấy không chịu nghe lời thì hò hét, việc nhỏ thế này, dỗ dành thì cô ấy sẽ nghe lời; ở trên xe đừng mở cửa, đừng để bị lạnh nữa, tuy rằng thoạt nhìn cô ấy kiên cường, thực ra rất sợ ngã bệnh, cũng sợ tiêm thuốc; tôi biết cô ấy đem bang Hải Thiên giao cho anh, tuy rằng bây giờ không cần, tôi vẫn hy vọng anh có thể tiếp nhận trọng trách này; cô ấy thích ngủ dậy trễ, buổi sáng thường xuyên không ăn cơm, nhờ bác gái nhắc nhở trông coi cô ấy; cô ấy thích uống cà phê đắng, uống như thế sẽ không tốt cho sức khoẻ, lén cho một viên đường Riga vào trong ly, cô ấy sẽ không đổ bỏ đâu.”

Tiêu Hữu Thành hắng giọng, phun ra một miệng máu, anh tiếp tục nói: “Cô ấy ghét mùi thuốc lá, tuy rằng sẽ không nói ra, ở trước mặt cô ấy đừng hút thuốc; tửu lượng của cô ấy cũng không tốt, uống nhiều còn thích nói chuyện, khi xã giao với những lão đại kia đừng để cô ấy đi; cô ấy thích sưu tập đĩa nhạc, tặng thứ này cô ấy sẽ vui vẻ; cô ấy thích chơi đàn dương cầm vào lúc hoàng hôn; thích nuôi động vật như mèo; thích trồng cây cối như cây xương rồng; khi ăn cơm cố gắng đừng nói chuyện với cô ấy, khi ngủ đừng quấy nhiễu cô ấy…”

“Đủ rồi!” Trần Tiểu Dẫn rốt cuộc lên tiếng gầm nhẹ, cắt ngang lời dặn dò giống như vô tận của Tiêu Hữu Thành, “Tôi và cô ấy quen biết mười tám năm, cùng cô ấy lớn lên, đối với chuyện của cô ấy tôi hiểu rõ hơn anh!”

Tiêu Hữu Thành bừng tỉnh “A” một tiếng, không thèm nhắc lại, trong phòng đột nhiên yên lặng, ánh trăng màu bạc xuyên qua cửa sổ, rọi trên người anh, như là được bao phủ bởi một lớp sương hơi mỏng, lạnh lẽo và cô đơn.

Sau hồi lâu, Tiêu Hữu Thành mới nói: “Anh cũng được, Dung Đình Hiên cũng được, hay là người nào khác cũng được…” Anh hít một hơi thật sâu, ho khan vài tiếng, rồi lại phun ra một miệng máu, “Quan trọng nhất là, phải chiều cô ấy, mặc kệ cô ấy nói gì làm gì, cho dù cô ấy đúng hay sai, phải chiều cô ấy, dỗ dành cô ấy, nên làm cho cô ấy vui vẻ, khiến cô ấy hạnh phúc…” Thanh âm của anh có chút nghẹn ngào, anh cúi đầu, cơ thể hơi run rẩy, tuy rằng chỉ có ánh trăng mông lung, Trần Tiểu Dẫn thấy rõ ràng, anh đang run rẩy… Lời nói tiếp theo cuối cùng anh không thể nói ra.

Ngày hôm sau, chuyến xe lửa vào giữa trưa, hai người ăn chút gì qua loa ở khách sạn, cũng không có hành lý gì, vốn định kêu một chiếc xe kéo, nhưng ra khách sạn mới phát hiện, Dung Đình Hiên đích thân mở cửa xe đang đợi. Dung Đình Hiên còn có việc ở Bắc Bình nên không cùng bọn họ quay về Thượng Hải, chỉ là đưa đến nhà ga.

Khí sắc của Đại Lê hôm nay đã tốt hơn nhiều, áo sơ mi mỏng màu hồng nhạt, còn choàng áo khoác màu trắng, phấn lót trên mặt cũng nhẹ nhàng, thực ra cô không muốn mặc áo khoác, chẳng qua khi ra ngoài, Trần Tiểu Dẫn khăng khăng bảo cô mặc nhiều một chút.

Hôm nay là ngày đính hôn của Tiêu Hữu Thành và Tiết Phi Dao, giờ phút này anh lại ngồi ở trong xe, ở một góc kín đáo tại sân ga, trộm nhìn người yêu của anh, trông thấy cô lên xe, tìm được vị trí ngồi xuống, cô muốn mở cửa sổ nhưng bị người đàn ông đối diện ngăn cản, vì thế cô đem trán tựa bên cửa sổ, dường như muốn ngủ.

Anh tham lam dõi theo, tuy rằng không thấy rõ ràng, chỉ mơ hồ một bóng dáng… Suy nghĩ dần dần trở về buổi tối kia của bốn ngày trước…

Anh đi Phỉ Thúy Viên mua bánh ngàn tầng cho cô, nhưng bởi vì mẹ của sư phụ làm bánh đã qua đời ở quê nhà nên vội vàng hồi hương chịu tang, anh lập tức nghĩ đến đi chi nhánh ở Thiên Tân mua cho cô, xe chạy được không bao lâu, trạm canh gác ở giao lộ bị chặn lại, họ nhận ra xe của anh, nói có chuyện lớn xảy ra, đại soái muốn anh trở về phủ.

Trở về phủ đại soái anh mới biết được, quả nhiên có chuyện lớn xảy ra! Người Nhật Bản tuyên bố, một binh sĩ của bọn họ ở vùng biên giới Đông Bắc bị Bắc quân sát hại, họ bèn mượn cớ này phát binh, người Nhật Bản kỳ thật từ lâu đóng quân xung quanh vùng biên giới Đông Bắc, hiện nay đột nhiên phát động chiến sự ngoài dự đoán, cũng là dự liệu bên trong.

Tiêu Hữu Thành không hề hoảng loạn, anh tham gia hội nghị quân sự do cha chủ trì, sắp xếp đâu vào đấy, Tiêu Quyền thấy anh trở về, lại dẫn anh vào phòng sách.

Châm lên một điếu xì gà, Tiêu Quyền nói với anh: “Vừa mới nhận được mật báo, Tiết gia ở biên giới phía Nam tăng binh.”

Tiêu Hữu Thành sợ run một lúc, “Bọn họ muốn làm gì?”

Tiêu Quyền cười lạnh, “Con nói xem bọn họ muốn làm cái gì?”

Tiêu Hữu Thành không tự tin mà lắc đầu, “Không có khả năng!”

“Người khác khó nói, nhưng Tiết Trường Phục con cáo già này, con và cha hiểu rõ nhất.”

Tiêu Hữu Thành nắm chặt tay, huyệt thái dương nhảy thình thịch, trong lòng có đáp án gì đó như thật, nhưng anh không muốn nghĩ đến, không dám nghĩ đến, anh hít sâu hạ quyết tâm nói: “Chia binh làm hai đường, cũng không phải không thể được.”

Tiêu Quyền nhìn Tiêu Hữu Thành thật sâu, ông có thể cảm giác, đứa con đang khẩn trương, biết được người Nhật Bản phát binh, vừa mới trong hội nghị quân sự, Tiêu Hữu Thành đều không khẩn trương. Nhưng điều nên nói vẫn phải nói: “Cho dù chia binh làm hai đường, thậm chí chúng ta vứt bỏ mấy tỉnh phía Nam, còn quân hậu cần thì phải làm sao? Đây là trận chiến vội vàng, mặc dù phía Bắc có dự trữ, kiên trì không đến một tháng, một khi phía Nam phát động, phân phối quân đội là việc không cần phải nói, quân hậu cần theo không kịp thì làm sao đánh với người Nhật Bản?”

Tiêu Hữu Thành đứng tại chỗ, không động đậy chút nào, anh chỉ cảm thấy một chậu nước đá từ đỉnh đầu đổ thẳng xuống, trái tim chết cóng, anh không biết mình mở miệng thế nào, “Nếu con kết hôn với Tiết Phi Dao, Tiết gia sẽ không xuất binh?”

Tiêu Quyền lại không dám nhìn anh, “Tiết Trường Phục đã cam đoan như vậy.”

Thanh âm của Tiêu Hữu Thành cũng kết thành băng, “Nếu con nói không thì sao?”

Dường như đã sớm đoán trước điều này, Tiêu Quyền hút một hơi xì gà, nói: “Vậy cũng không còn cách, con đem đất nước cha vất vả gầy dựng nửa đời người cứ như vậy chắp tay tặng cho người Nhật Bản, cha không có cách nào khác oán con, ai bảo con là con của ta. Nhưng ngàn vạn dân chúng lâm vào tình thế diệt vong vì mất nước, không biết bọn họ có thể tha thứ cho con hay không? Mất tất cả những thứ này, con vẫn có thể mang theo người phụ nữ của mình ra nước ngoài, gia sản của Tiêu gia cũng đủ để các con tiêu xài cả đời, chỉ cần con suy nghĩ đến những điều này, bởi vì cuộc sống của các con mà người trong nước khổ cực lầm than, con còn có thể an tâm, còn có thể an tâm hưởng thụ cái gọi là tình yêu của con.”

Cơ thể của Tiêu Hữu Thành bỗng nhiên hoảng loạn, gần như không thể chống đỡ, ý nghĩ toàn thân phát ra một sự bi thương dày đặc, Tiêu Quyền lắc đầu, vỗ bờ vai của anh, “Con hãy nghĩ lại đi, tối nay còn có thể đổi ý, nếu không, sáng sớm ngày mai báo sẽ đăng lên tin tức các con đính hôn.”

Trong khi Tiêu Quyền bước ra phòng sách thì nghe thấy thanh âm của Tiêu Hữu Thành, giống như đã kiệt sức, “Xin cho con thời gian một ngày nữa.”

Tiêu Quyền lấy một tiếng thở dài làm câu trả lời.

Suy nghĩ của anh bị tiếng còi trong sân ga cắt ngang, xe lửa đã khởi động, Đại Lê dường như cũng bị đánh thức, cô hơi ngồi thẳng dậy, khuôn mặt hướng ngoài cửa sổ nhìn một vòng, Tiêu Hữu Thành cảm thấy nên né tránh, anh lập tức tự giễu, cách xa như vậy, anh lại ẩn trong góc, ngồi trong xe, cô làm sao có thể thấy…

Cuối cùng cô vẫn cởi áo khoác, có lẽ trong xe nóng, làn da hồng nhạt tinh tế, xe lửa chuyển động, dần dần, dần dần rời xa tầm mắt của anh… Cho đến khi, biến mất, không bao giờ gặp nữa…

Cứ như vậy, lấy đi mạng sống của anh, tất cả màu sắc…

Hai tay cầm tay lái không thể khống chế mà đang run rẩy, anh ngỡ ngàng nhìn phía chân trời trống trơn, trống trơn…

Lê, em sẽ hận anh sao? Sẽ ghê tởm anh chứ? Anh là người đàn ông không có trách nhiệm, anh là người đàn ông lật lọng, vì đất nước vứt bỏ em, em sẽ cảm thấy yêu anh là một sai lầm chăng?

Nếu em có thể nghĩ như vậy là… tốt nhất… Lê, nếu anh không thể cho em một cuộc hôn nhân, như vậy, anh tình nguyện để em lấy lại tình yêu, đừng để nó ở lại chỗ này với anh, nếu không, mặc dù gả cho người khác, em cũng không có được hạnh phúc chân chính… Sự thật cũng được, nói dối cũng thế, đều sẽ khiến em đau… Anh tình nguyện lựa chọn lừa dối em… Tổn thương này có lẽ nặng một chút, nhưng có thể lành nhanh hơn một chút… Mà một tổn thương khác… sẽ vĩnh viễn ở lại trong đáy lòng… Thoáng chạm vào một chút, cũng có thể đau thấu nội tâm… Nỗi đau như vậy, nên để một mình anh nhận lấy…

Lê, em nên có được nét mặt tươi cười hạnh phúc nhất trên đời này… Anh chưa từng nói với em, anh thích dáng vẻ của em khi cười… giống như là… ánh sáng tươi đẹp nhất… trong mùa xuân…

Bầu trời xám xịt, bụi đất vô cùng vô tận, tựa như đời người của Tiêu Hữu Thành, từ nay về sau chỉ còn lại bụi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi