CHỈ YÊU MÌNH EM

Edit: chijiro

Beta: p3104

Những hồi ức trong trí nhớ

Tạm biệt những năm tháng hồn nhiên trong sáng ấy

Trong khoang thuyền vừa tối vừa ẩm ướt, dường như từ trước đến nay chi dùng để đặt đồ dùng đi đánh cá, trong không gian ngột ngạt này tràn đầy mùi hôi thối, có điều cái này không phải vấn đề quan trọng, khổ sở nhất chính là lạnh, cô là một cô bé hiếu động, mùa đông lạnh như vậy, mà chỉ mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, ở trong nhà với hệ thống lò sưởi thì không sao, thế nhưng bị nhốt ở chỗ này, chỉ có sự lạnh lẽo lan tràn đến tận lục phủ ngũ tạng.

Cô bé cuộn tròn ở góc khoang thuyền chật chội, không biết đã qua bao lâu, cả người cũng đã tê dại đi, không cảm giác được đâu là tay, đâu là chân, nói rằng không sợ thì là nói dối, nhưng mà lạ là không thể khóc được, dần dần cũng trở nên bình tĩnh hơn, chỉ cảm thấy từng cơn sóng ập đến khiến cả đầu quay cuồng chóng mặt, trong ý thức mơ hồ kia cô bé chỉ nghĩ, không biết còn có thể được ăn bánh chẻo của mẹ nữa không…

Trong giấc mơ anh Tiểu Dẫn cùng cô bé đốt pháo, những âm thanh hỗn độn “bùm bùm” vang lên, sau đó cô bé rơi vào một cái ôm ấm áp, có một dòng nước ấm chảy vào cổ họng, có người lo lắng gọi tên cô bé, “Lê Lê? Lê Lê?”

Cô bé dùng hết sức lực để mở mắt ra, thấy mẹ đang ôm cô bé, khóc đến khàn cả cổ họng. Cô bé thấy sống mũi ê ẩm, cũng muốn khóc to, thế nhưng chỉ có bàn tay nhỏ bé lau đi những giọt nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt mẹ, hàng lông mi kéo căng ngăn cho nước mắt không chảy xuống, cô bé run run nói: “Mẹ, con không sợ.” Vậy mà mẹ cô bé càng khóc to hơn, vòng tay ôm cô bé càng chặt hơn.

Sáu tuổi Đại Lê tựa trên đầu vai mẹ, ngẩng lên ngắm bầu trời đầy sao, học được cách không ỷ lại vào người khác.

***

Trên tường là những ngọn đèn treo tường, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào những hoa văn trên đèn tạo thành những cái bóng, nhưng không thể cảm giác được sự ấm áp, một bé trai mặc âu phục màu trắng lẳng lặng đi dọc hành lang, trước cổ áo thắt nơ bướm cẩn thận tỉ mỉ, cậu dừng lại trước cánh cửa lớn đầu hành lang, nhẹ nhàng gõ cửa, “Ông nội.”

Không lâu sau có một giọng nói già nua truyền ra, “Vào đi.”

Cậu bé đẩy cửa ra, ngọn đèn mờ mờ chiếu xuống thân hình già nua, những nếp nhăn hằn trên mặt, phong thái uy nghiêm không thể che giấu đi sự tang thương, ông lão chậm rãi mở miệng, “Sáng sớm mai đi Luân Đôn, sang bên đó sẽ có người sắp xếp, con phải học hành chăm chỉ, đừng để cho Dung gia ta mất mặt.”

Bé trai gật đầu, “Vâng, ông nội.”

Ông lão lại thở dài rồi nói tiếp, “Con cũng biết, cha con không thể lo được chuyện làm ăn, gia nghiệp của Dung gia lớn như vậy , sau này đều trông cậy hết ở con.”

Bé trai ngẩng đầu, trong đôi mắt là sự trầm ổn không hợp với lứa tuổi, “Ông nội yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt.”

Trở lại phòng ngủ, bọn người hầu đang chuẩn bị những đồ dùng để cậu đi xa, mẹ cậu ngồi ở sô pha rơi nước mắt, nức nở những câu oán giận, “Đều tại cha con, bản thân không chịu cố gắng…. Ông cụ cũng thật quyết đoán, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, tuổi này vẫn phải lo lắng trông nom… Con sang bên kia rồi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, qua mùa hè mẹ và cha sẽ sang thăm con…”

Bé trai mỉm cười, khuyên nhủ: “Con sẽ tự chăm sóc bản thân, mẹ đừng quá lo lắng.”

Chín tuổi Dung Đình Hiên vỗ nhẹ bờ vai mẹ cậu, qua cửa sổ thủy tinh nhìn ra bầu trời nơi những ngôi sao đang lấp lánh, cho rằng những thứ mình muốn thì đều có thể có được.

***

Mùa đông buổi tối đến sớm, gió lạnh thổi vù vù, những ngọn cỏ nghiêng ngả tưởng chừng như đổ xuống, phía sau lò bếp, một cô bé gầy yếu đang nhóm lửa, trên người là một chiếc áo màu xanh chằng chịt mảnh vá, mỏng đến mức không thể ngăn cái lạnh rét.

Bên ngoài có tiếng pháo nổ, cũng có tiếng bọn trẻ vui đùa ầm ĩ, nhưng cô bé chỉ thỉnh thoảng để tâm đến, quay đầu nhìn, lập tức bị mẹ quát mắng. Sau khi chuẩn bị cơm tối xong, mẹ cô bé đi ra ngoài tìm anh trai nghịch ngợm của cô, còn cô từ tảng đá, mặc cái lạnh cắt da cắt thịt đi ra khỏi phòng, lấy nước giếng lau mặt, nước trong chậu lạnh đến thấu xương.

Quay về phòng vẫn chưa thấy mẹ cô trở về, trên bàn có mấy miếng thịt rang, cô ra sức hít vào, muốn ngửi kỹ hơn mùi thịt, miếng thịt rang vàng rộm bóng loáng, lại thêm ngọn đèn dầu tỏa ra thứ ánh sáng cực kỳ mê người, đã bao lâu rồi cô không được ăn thịt? Nửa năm? Một năm? Cô không nhớ rõ, có thể là chưa bao giờ được ăn, mùi vị kia chắc là chỉ ở trong tưởng tượng.

Cô rốt cục không thể cưỡng lại sự mê hoặc, bò lên trên ghế, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng… A… Thực sự rất ngon…

“Em gái ăn vụng thịt! Mẹ mau tới đây đi! Em gái ăn vụng thịt này!”

Cô còn chưa phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra, cả người đã bị xô ngã trên mặt đất, mẹ cô bé cầm lấy cái chổi, những cái đánh rơi xuống tới tấp, “Cho mày ăn vụng này! Cho mày đền tiền! Cho mày ăn vụng này!” Cô bé từ từ nhắm hai mắt, cắn chặt miếng thịt trong miệng.

Buổi tối ngồi ở lò bếp, nhớ lại hương vị của miếng thịt, quên cả nỗi đau đớn. Cô bé nhớ lúc ban ngày len lén chạy đến đầu thôn, ngồi xổm bên ngoài trường tư thục nghe thầy giáo kể chuyện xưa, nói về phụ nữ nhan với thủy gì đó, bởi vì quá đẹp, nên hoàng đế mang tất cả tài sản của đất nước ra để sủng ái cô gái đó, kết quả là đất nước diệt vong. Cô vô cùng ước ao, trở thành một người phụ nữ như vậy, có lẽ, ngày nào cũng có thể được ăn thịt!

Năm tuổi, Bạch Nguyệt Nhi nhìn qua khung cửa sổ của gian nhà tranh, nhìn những ngôi sao mờ trong đêm đông, chỉ hy vọng xa vời được ăn no.

***

Ban đêm ở nước Nhật, đền thờ ở xa xa vang lên những tiếng chuông, đứa bé trai được bốn thiếu nữ khỏa thân hầu hạ tắm rửa xong, sau đó được bốn thiếu nữ khác mặc ki mô nô màu hồng anh đào dẫn đi, chậm rãi bước vào trong đền.

Cha là Cận Vệ Gia Vũ toàn thân trong bộ trang phục màu đen, nhắm mắt ngồi giữa chính đường, trước mặt là khung đựng đao màu vàng kim được điêu khắc những bông hoa mẫu đơn, trên khung là những thanh đao y hệt nhau, những lưỡi đao sắc bén.

Bé trai quỳ xuống trước thanh đao, cúi xuống bái lạy, nghe thấy cha cậu cất cao giọng nói: “Thanh đao này đúc từ thời Chiến quốc, là bảo vật gia truyền của gia tộc Cận Vệ, trong đao kết tụ linh hồn cả trăm năm của gia tộc!” Hai tay ông cẩn thận nâng đao lên, “Ngày hôm nay cha đem truyền lại cho con, con phải thu nhận nó trở thành một bộ phận trên người con, con phải nhớ kỹ tinh thần của võ sĩ đạo, tuân thủ gia quy của gia tộc Cận Vệ, thề tận hiến vì Thiên hoàng bệ hạ! Thề tận hiến cho đế quốc Nhật Bản.”

Cậu bé quỳ lạy lần nữa, “Vâng.” Hai tay giơ lên cao, tiếp nhận thanh đao từ trong tay cha.

Bốn thiếu nữ mặc ki mô nô mang một chiếc hòm sắt lên, bên trong là một con cáo trắng với đôi mắt đen sì, chỉ thấy cậu bé đứng lên, hai tay cầm đao dùng sức đâm xuống, máu tươi chảy tại chỗ.

Cận Vệ Gia Vũ thoả mãn gật đầu, đưa tay chỉ về đại lục phía Tây, “Sau này đối mặt với kẻ thù, phải hạ thủ quyết đoán như vậy!”

Tám tuổi, Cận Vệ Tín Thụ quay đầu lại, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao phía xa, mầm mống của sự điên cuồng nảy sinh trong lòng.

***

Khách sạn Hoa Viên nổi tiếng nhất ở Quảng Châu đêm nay lại có trạm gác nghiêm ngặt, hóa ra là Tiết gia bao trọn toàn bộ khách sạn, ở nơi này tổ chức tiệc nhà.

Tiệc nhà đương nhiên không mời khách lạ, nhiều người dù không đến được, nhưng quà tặng lại được đưa vào tới tấp, trong đó hơn phân nửa là tặng cho Tiết ngũ tiểu thư. Việc này không hề kỳ quái, ví dụ như phía Bắc nhà họ Tiêu có một cậu ấm, còn ở phía Nam này, không ai là không biết đến Tiết ngũ tiểu thư, là viên ngọc quý của Tiết tư lệnh, ai có thể khiến cho Tiết ngũ tiểu thư vui vẻ, đó là khiến cho Tiết tư lệnh hài lòng.

Cô bé mặc một bộ váy màu hồng kiểu Tây Âu, mái tóc là kiểu tóc xoăn mốt nhất, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn, hai cô người hầu đi theo cô đưa từng món quà lên, cô bé chậm rãi ăn bánh kem, không hề có dáng vẻ hiếu kỳ của trẻ nhỏ, chỉ là buồn chán.

Rốt cục có một chiếc vương miện khảm thạch anh kiểu Tây Âu khiến cô chú ý, người hầu gái bảo cô đội thử, chiếc vương miện nhìn rất long lanh lộng lẫy, cô bé liền gật đầu đồng ý.

Dì Ba ở bên cạnh rất khoa trương, “Ngũ tiểu thư của chúng ta là một tiểu mỹ nhân, đội cái này vào, giống như một công chúa, ai tặng vậy? Thật là có lòng.”

Người hầu đáp là Dung gia, Dì Tư mới cưới vào nhà ở đối diện trêu ghẹo nói, “Dung gia quả nhiên là có lòng, nhìn chiếc vương miện này đi, sính lễ thật là tốt nha.”

Cô bé đỏ mặt, đột nhiên tháo chiếc vương miện ném xuống, “Ai thích thì đi mà gả.”

Dì Tư năm nay cũng mới có mười sáu tuổi, da mặt rất mỏng, nói như vậy khiến lòng tự ái trỗi dậy, khuôn mặt thoáng cái trắng bệch, lại nhìn lướt qua thấy dì Ba ở đổi diện đang cười trộm, nhịn không được nói bóng gió, “Đó là đương nhiên, Ngũ tiểu thư của chúng ta có thân phận như vậy, đừng nói là Dung gia, ngay cả cậu ấm Tiêu gia, sợ là cũng hận không thể vội tới Tiết gia chúng ta xin làm con rể đấy!”

Cô bé hơi ngẩng đầu, “Chỉ cần tôi vừa ý, cũng không có gì là không thể.”

Dì Tư không nhịn được nữa, chui vào trong lòng Tiết Trường Phục làm nũng, “Lão gia người xem nha. . . . . .”

Tiết Trường Phục chỉ cười to, “Được! Quả nhiên là con gái của Tiết Trường Phục ta! Có khí phách! Ha ha ha!”

Bảy tuổi Tiết Phi Dao được mọi người tung hô nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, nhìn mặt trăng trên bầu trời cùng với những ngôi sao sáng, tin chắc bản thân mình là ánh trăng sáng duy nhất.

***

Côn Minh bốn mùa đều như mùa xuân, đầu năm mới mà không hề thấy lạnh, nhưng trong một ngôi nhà ở phía Nam lại vô cùng quạnh quẽ, nói tiếp cũng là chuyện cười, đôi vợ chồng này vốn rủ nhau bỏ trốn, năm năm trước đến Côn Minh này, người đàn ông nhã nhặn tuấn tú, lại từng đi học mấy năm, là một giáo viên dạy ở trường trung học, người phụ nữ là một cô gái được hết sức cưng chiều, là người nhanh nhẹn tháo vát, hai năm đầu vợ chồng ân ái ngọt ngào, quả đúng là không sai.

Nhưng người đàn ông không biết gia nhập hội gì đó, đầu tiên là cứ hai ba ngày ra ngoài một lần, sau đó lại biến thành quanh năm suốt tháng không về nhà, người phụ nữ không chịu nổi cảnh tịch mịch, cuối cùng tháng trước đã chạy trốn cùng với một anh thợ mộc. Chỉ là khổ thân cho đứa con bốn tuổi của họ, không nơi nương tựa, người thân để nhờ cậy cũng không có, cũng may có hàng xóm láng giềng tốt bụng chăm sóc, mới không rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ.

Sau bữa tối, thím Dương vừa cất bát đũa, đang muốn đóng cửa, thấy một đứa trẻ đang tựa trên cửa, dáng người so với hàng rào cửa không cao hơn là mấy, quần áo trên người không biết đã bao lâu chưa được giặt sạch, bẩn đến nỗi không nhìn thấy màu sắc, trong tay cầm một chiếc bát trống không, lông mày dài, khuôn mặt thanh tú.

Thím Dương cười nói: "Tiểu Thuần ăn xong rồi hả? Trong nồi vẫn còn cơm. Thím xới thêm cho con nhé!”

Đứa bé lắc đầu, cẩn thận đặt chiếc bát trên mặt đất, nhanh chóng chạy mất, thím Dương nhặt chiếc bát lên nhìn, đúng là đã được rửa sạch, không khỏi thở dài, đứa trẻ hiểu chuyện như thế, đáng tiếc là không được thương yêu.

Đứa bé trở lại căn nhà chỉ có bốn bức tường, giẫm lên băng ghế bò lên giường, quần áo cũng không cởi ra, đem cả người nhỏ nhắn chui vào ổ chăn lạnh giá, vừa mới ngủ đã bị một người nào đó đánh thức, mở mắt ra thì thấy một người đàn ông, mặc áo dài màu xám, đeo kính.

Người đàn ông nói, “Tiểu Thuần, cha là cha con, cha tới đón con đi.”

Kỳ thực cậu không biết người đàn ông này có phải cha cậu hay không, cậu đã không còn nhớ chính xác cha có dáng vẻ như thế nào, thế nhưng cậu không có sự lựa chọn, chỉ có thể đi theo người đàn ông này.

Bốn tuổi, Chu Thuần rời nhà đi cố sức ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao mờ mịt, đối với những tháng ngày tiếp theo cũng chỉ có mờ mịt.

***

Ngày hôm đó là buổi tối của một ngày đầu năm mới, nhưng bởi vì có bộ phim được công chiếu, thế nên trong rạp chiếu phim đèn đuốc vẫn sáng trưng, ầm ĩ bận rộn. Bộ phim được quay vào mùa hè, đại minh tinh Kim Mạn chỉ mặc một bộ sườn xám không tay bằng xa tanh màu bạc, đạo diễn vừa mới phát biểu xong xuôi, Kim Mạn lập tức bị một đám người vây quanh, người mặc quần áo, người bưng trà, người đưa nước, tất cả đều rất ân cần.

Trong đám người đột nhiên phát lên một tiếng thét chói tai, là tiếng gọi của Kim Mạn, “Linda? Linda đâu? Linda của tôi đang ở đâu?”

Tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, không bao lâu, liền thấy một cô bé ôm con mèo Ba Tư màu trắng tiến đến, “Kim tiểu thư, mèo của cô đây.”

Kim Mạn vội vàng cuống quýt ôm lấy con mèo, “Ai u tiểu bảo bối, vừa nãy con chạy đi đâu thế, hù chết mẹ con rồi.” Mọi người xung quanh cũng vui mừng theo, qua hồi lâu, Kim Mạn mới phát hiện bên cạnh còn có cô bé đứng đó, tỉ mỉ quan sát, cô bé này mặt mũi thanh tú, da mặt trắng nõn, là mầm mống của một mỹ nhân, vì vậy liền hỏi: “Em tên là gì? Sao từ trước đến giờ chưa thấy qua?”

Bên cạnh có người cướp lời nói, “Con bé tên là Thẩm A Hoa, là nha đầu quét rác ở rạp chiếu phim.”

Kim Mạn liếc xéo người kia, quay đầu lại đánh giá cô bé, “Là một nha đầu thông minh, nếu như em bằng lòng, sau này hãy đi theo tôi.”

Cô bé bất ngờ, giống như quá vui mừng mà bật khóc, lập tức quỳ xuống nói: “Cảm ơn Kim tiểu thư, cảm ơn Kim tiểu thư.”

Kim Mạn chỉ khoát tay, “Đứng lên đi, tên A Hoa này quê mùa quá, để tôi xem. . . . . .” Cô bé này trông khá mảnh khảnh, “Sau này gọi là Thẩm Tiêm đi.” Cô bé nhanh chóng vừa nói lời cảm ơn, vừa run run mà đứng dậy, là khẩn trương cũng là kích động.

Bảy tuổi, trong lòng Thẩm Tiêm tràn đầy hưng phấn bước tới bãi đất trống cạnh rạp chiếu, nhìn bầu trời đầy sao nghĩ về tương lai đầy triển vọng, quyết tâm phải có được một mảnh trời thuộc về riêng mình.

***

Những hương thơm ngát tản ra trong gió, âm nhạc vang lên xen lẫn với những tiếng cười đùa, tất cả những nhân vật quan trọng ở phía Bắc, tất cả đều tụ tập về vũ hội năm mới của Tiêu gia.

Trên cầu thang xuất hiện một cậu bé, mặc một chiếc áo da màu đen, giày quân đội cùng màu, thẳng lưng híp mắt, đút tay vào túi quần, không nhanh không chậm bước xuống dưới.

Vừa bước xuống cầu thang liền thấy ngay một cô bé, đó là một cô bé vô cùng xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, mặc một bộ váy xòe màu hồng, cực kỳ giống búp bê.

Cậu bé liếc nhìn một cái, cô bé ngại ngùng cúi thấp đầu, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hai gò ửng hồng, sợ hãi hỏi, “Tiêu thiếu gia, ngày mai cậu có thể dạy tôi cưỡi ngựa không?”

Trong mắt cậu bé hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn, nhưng lại nhanh chóng cong khóe môi mỉm cười, “Được.”

Đi quanh đại sảnh một vòng, đang chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí, cậu liền gặp con trai của ông chủ công ty tàu thủy Hồng Vận —— Trình Kế Nghiệp, đem một khay bánh quy lên cho cậu, cậu bé nhướng mày, “Không phải là con gái, ăn cái này làm gì.”

Trình Kế Nghiệp híp mắt cười: “Đây chính là của Trương Mỹ Đình nhờ tôi tặng cho cậu.”

Cậu bé từ nhướng mày thành cau mày, “Ai là Trương Mỹ Đình?”

Trình Kế Nghiệp lập tức mở to mắt nhìn, như không thể tin được, “Vừa nãy không phải cậu đã đồng ý sẽ dạy cô bé cưỡi ngựa à?”

Cậu bé “A” lên một tiếng, cũng không nhìn khay bánh quy mà bước ra ngoài luôn, “Cho cậu đó.” Lại bị Trình Kế Nghiệp ưỡn ngực vừa cười vừa cản, "Vậy ngày mai để tôi đi dạy cô bé nhé.”

Cậu bé chỉ cười một tiếng, “Tùy thôi.” Sau đó bước ra khỏi phòng tiệc.

Tám tuổi, Tiêu Hữu Thành nhàn nhã dựa trên cửa, ngắm sao trời xa xa, không biết có người đáng giá để cậu thật lòng đối xử không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi