CHỈ YÊU MÌNH SESSHOUMARU

Mặt trời chiều bắt đầu chìm về phía tây, mặt trăng nhô lên.

Trên sườn núi, một bóng dáng trắng như tuyết chậm rãi đi tới, phía sau là vầng trăng tròn vĩ đại dần dần rõ ràng. Ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, đồng tử màu vàng tỏa ra những tia lạnh như băng, trên trán là vầng trăng non, hai gò má có hai hoa văn yêu dị đỏ thẫm, quần áo hoa lệ, dải lông trên vai cùng tóc trắng dài bay theo gió, quanh thân tỏa ra một cỗ hơi thở cao quý, lãnh khốc. Quả là một vị quý tộc cao quý!

“Sesshoumaru-sama, Sesshoumaru-sama… Đợi tiểu nhân một chút, đợi tiểu nhân một chút!” Một trận âm thanh sắc nhọn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm. Một tiểu yêu màu xanh, cầm gậy đầu người so với nó cao hơn nghiêng ngả chao đảo hướng tuyết y nam yêu chạy tới.

Không thể vờ như không nghe thấy, nhíu nhíu mày, một cục đá trong tay hắn bắn ra, tiểu yêu kia hét lên một tiếng rồi ngã gục.

“Sesshoumaru… sama…”

“Ầm ĩ chết, Jaken!” Thanh âm ẩn chứa một cỗ uy hiếp, đủ để dọa những tiểu yêu quái bí mật rình rập xung quanh chạy mất.

Bị đồng tử màu vàng của hắn đảo qua, yêu quái màu xanh nằm sấp trên mặt đất ứa ra mồ hôi lạnh. Sát… Sát khí!

Mím môi, Sesshoumaru hờ hững xoay người.

“Đi thôi!”

“A~ Sesshoumaru-sama…” Thấy chủ nhân gọi, Jaken lập tức khôi phục lại sức sống, khiêng gậy đầu người lạch cạch đuổi theo.

Thiết Toái Nha… Một di vật khác của phụ thân rốt cục đang ở đâu? Tìm kiếm lâu như vậy nhưng chỉ có được chút manh mối vô dụng.

Sesshoumaru bước đi tao nhã ở phía trước, trong lòng suy xét vấn đề đã quấy nhiễu hắn từ lâu.

“A, Sesshoumaru sama, phía trước không phải là cái thôn phong ấn Inuyasha sao?” Từ xa nhìn thôn trang, ánh lửa sáng rực, hình như là đang cử hành đại lễ hay lễ mừng gì đó. A, thật đúng là náo nhiệt, loài người luôn thích làm mấy việc nhàm chán này.

Tầm mắt Sesshoumaru di động, nhìn theo hướng tiểu yêu chỉ, ánh mắt thanh lãnh như trước.

Inuyasha? Tên bán yêu ti tiện yếu ớt được thừa kế huyết thống cao quý của phụ thân?

“Sesshoumaru sama, ngài không đến gặp em trai ngài sao?” Trong lúc vô tình ngẩng đầu, thấy mắt vàng híp lại, Jaken lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sửa miệng.

“Không, không, không! Sesshoumaru sama, ta không phải là nói ngài với Inuyasha là anh em! Cái tên bán yêu kia vì sao lại cố tình là con của phụ thân ngài, thật khiến người ta chán ghét!”

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Sesshoumaru thay đổi phương hướng, không chút lưu tình mà nghênh ngang đi qua thân thể tiểu yêu.

Inuyasha? Đi xem cũng được, nói không chừng hắn có manh mối của Thiết Toái Nha.

“Sesshoumaru sama…” Nhìn chủ nhân đã hóa thành ánh sáng trắng bay xa, Jaken quỳ rạp trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, với cánh tay ngắn củn theo la lên. Nó có thể bị lơ, có thể bị đánh, nhưng quyết không thể bị vứt bỏ, nó muốn tháp tùng Sesshoumaru đại nhân vĩ đại nha!

Không thể không công nhận Jaken khôi phục sức khỏe có thể so với vạn người mạnh mẽ còn tốt hơn, thu lại nước mắt đang chảy xuôi như dòng suối nhỏ, nó lập tức lại tin tưởng mười phần cầm gậy đầu người đuổi theo bóng lưng đã đi xa.

“Đợi tiểu nhân một chút, Sesshoumaru sama…”

Trăng tròn như chiếc đĩa bạc, hướng lên trời cao.

Trên dàn tế trống trải, một thân trang phục nữ pháp sư xa hoa đón gió nhảy múa. Một trận gió đêm thổi qua, vạt áo quanh thân nàng theo gió mà động, cánh hoa hồng nhạt trên cành phiêu đãng rụng xuống, bay quanh thân nàng. Mà nàng, biểu cảm lại lạnh nhạt trong lúc hiến vũ cho thiên địa, giống như từ xưa đến nay đều sừng sững như vậy, như thần tiên, làm người khác muốn quỳ bái.

Tế nhạc vang lên, người nọ theo nhạc mà múa. Nâng tay, giương quạt, vung tay áo, cất bước. Một cái nhấc tay đều lộ ra phong thái.

“Minh châu tự sinh choáng váng, mỹ ngọc có oánh quang.” Đó là một loại khí chất tự nhiên cứ như vậy mà sinh ra, khinh mà mỹ, giống như nữ thần dưới ánh trăng.

Đôi môi hé mở, câu ca dao xưa theo miệng nàng ngâm ra. Thanh âm thần bí phiêu tán trong gió, truyền về phương xa. Mọi người mê say lẳng lặng nghe, thành kính nhìn pháp sư trên đài. Chỉ là bọn họ không biết, còn có một thứ mà người thường không thể thấy đang chậm rãi hội tụ, hồn phách mê mang bồi hồi trước câu ca dao tinh tế, bay lên bầu trời đêm, một loại ánh sáng trắng như tuyết tinh thuần.

Dưới ánh trăng xẹt qua một bóng đen, bóng đen đó từ từ hạ xuống Sesshoumaru cúi đầu nhìn cô gái đang nhảy múa, khinh thường thu hồi tầm mắt, một khắc cũng không chậm lại mà lao vào trong rừng rậm.

Cũng chỉ có tên bán yêu Inuyasha mới có thể ngu ngốc đi yêu pháp sư. Con người hèn mọn sao có thể sánh vai với yêu quái chứ?

Nhạc ngừng, thu cánh tay, nhịp chân cũng ngừng lại. Mỗi một động tác đều hết sức hoàn mỹ. Bóng dáng không nhiễm chút bụi trần hướng mọi người dưới đài hơi vuốt vuốt cằm bắt đầu thi lễ, rồi liền rời đi.

Nhiệm vụ hoàn thành, sáng mai vẫn nên rời đi nhanh nhanh một chút. Hiện tại… đi xem tên nhân vật chính bị phong ấn kia đã nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi