CHỈ YÊU MÌNH SESSHOUMARU

Ánh mặt trời sáng sớm cũng không quá gay gắt, giọt sương trong suốt đọng trên cành lá, giữa nắng sớm sáng lấp lánh. Hoa dại ven đường được mặt trời chiếu xuống liền ào ào nở rộ, yên lặng toả hương thơm ngát.

Rời khỏi thôn trang, Tiêu Lăng Nguyệt cưỡi ngựa tiếp tục đi tiếp.

Hiện tại đã bắt đầu kịch tính, các mảnh nhỏ Ngọc Tứ Hồn bị phân tán khắp nơi. Thu thập? Không phải là không được, chỉ là hiển nhiên là quá không sáng suốt. Inuyasha, còn cả Naraku đều đang tìm mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn. So về số lượng, nàng chỉ có một mình; so về thực lực, nàng cũng kém bọn họ. Xem ra chỉ có thể dùng đầu óc, không thể cường đoạt.

Đáng tiếc, nàng cũng không thể vì Ngọc Tứ Hồn mà chạy đến trước cửa thôn, như vậy sẽ rất phiền toái. Cuối cùng là nên làm như thế nào đây?

Trong lúc đang suy nghĩ. Chỉ nghe thấy một tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến. Tiêu Lăng Nguyệt nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ vội vàng phi giữa đường, nổi lên một đống cát bụi

Khi vài người tuỳ tùng hầu ở hai bên sườn xe ngựa nhìn thấy nàng, hai mắt sáng ngời, như thấy cứu tinh, vội vã chạy về phía nàng. Khi cách nàng một khoảng không xa, người nọ mới xoay người xuống ngựa, quỳ gối trên đất, nắm lấy ống quần nàng vội la lên.

“Pháp sư đại nhân, xin ngài, xin ngài hãy cứu điện hạ của chúng ta đi!”

Kinh ngạc nhìn hành động của hắn, Tiêu Lăng Nguyệt không lên tiếng kéo ống quần bị nắm nhăn nhúm lại. Nàng không thích người khác tuỳ ý đụng chạm, bất cứ lúc nào cũng đều duy trì một khoảng cách nhất định với mọi người.

Trên mặt hiện lên chút ý cười, Tiêu Lăng Nguyệt trấn an nói.

“Không nên gấp gáp. Ngươi đứng lên trước, từ từ rồi nói.”

“Vâng… pháp sư đại nhân.” Lo âu thấp thỏm trong lòng giảm xuống một chút, người hầu kia được tay nàng khẽ nâng đứng dậy.

“Tối hôm qua chúng ta trên đường bị yêu quái phục kích. Tuy rằng trốn thoát nhưng mà điện hạ của chúng ta vẫn hôn mê không tỉnh. Pháp sư đại nhân, ngài, ngài nhất định phải cứu điện hạ của chúng ta a!”

“Hôn mê không tỉnh sao?” Hơi suy tư, trong lòng Tiêu Lăng Nguyệt đã có chủ ý, “Vậy ngươi dẫn ta đi xem qua đi!”

“A? Được, được, đại nhân! Ta… ta dẫn ngài đi!” Thấy nàng đồng ý, người hầu kia mừng không tả xiết, bước đến muốn đỡ nàng xuống ngựa. Không ngờ nàng nhảy xuống ngựa trước, động tác sạch sẽ lưu loát.

Nhìn tay trống rỗng, người hầu kia có chút sửng sốt. Thấy đối phương đã đi xa, hắn liền vội vàng chạy theo. Hiện tại không phải là lúc để tò mò, điện hạ nhà hắn đang chờ a.

“Pháp sư đại nhân, mời vào!” Tuỳ tùng một bên cung kính vén màn xe lên cho nàng, Tiêu Lăng Nguyệt hơi gật đầu rồi chui vào.

Nằm bên trong là một nam tử trẻ tuổi, tóc đen nhánh hơi xoăn, ngũ quan tuấn mỹ phi phàm, làn da trắng nõn quá mức khiến hắn trở nên âm nhu. Nếu không phải có khác nữ tử ở chỗ bả vai rộng lớn và hình dáng cao lớn, nàng còn tưởng rằng đây là thiếu nữ đang mặc nam trang!

Không để ý nhiều, Tiêu Lăng Nguyệt vươn tay phải chỉ lên ấn đường dưới tóc đen của hắn. Quả nhiên không sai, khối thân thể này bị tà vật xâm nhập.

Người này có thân thể cực kì tinh thuần, nhưng cũng rất dễ dàng thu hút tà vật này. Chúng nó chắc cho hắn là cao lương mỹ vị đi!

Tay đặt ở trước ngực kết dấu tay, Tiêu Lăng Nguyệt ngâm xướng chú ngữ, đem kết ấn phóng về phía mặt hắn. Nháy mắt có một cái bóng đen rít gào, giãy dụa theo đỉnh đầu của hắn bay ra. Còn không kịp thấy rõ hình thù yêu vật ra sao, nó đã tan thành tro bụi.

“Ổn rồi!” Thu tay, Tiêu Lăng Nguyệt nói với mấy người đang khẩn trương chờ ở bên ngoài, có ý bảo họ vào trong,

“Các ngươi yên tâm đi, không lâu sau chủ nhân nhà các ngươi sẽ tỉnh lại.”

Nghe được lời nàng nói, mọi người buông lỏng thần sắc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

“A, thật sự cám ơn ngài, pháp sư đại nhân.”

“Không cần khách khí, đây vốn là việc ta nên làm.” Cúi đầu mỉm cười, Tiêu Lăng Nguyệt định rời đi nhưng các hộ vệ lại cản đường nàng lần nữa.

“Pháp sư đại nhân, điện hạ nhà chúng ta tỉnh dậy nếu không thấy ân nhân cứu mạng tất sẽ trách tội chúng ta. Hơn nữa pháp sư hộ tống chúng ta tối hôm qua đã gặp nạn, nếu trên đường gặp phải cái gì…” Chần chừ một lúc, cuối cùng thỉnh cầu, “Thỉnh ngài, thỉnh ngài cùng chúng ta về thành của điện hạ để gặp mặt.”

Hắn vừa dứt lời, Tiêu Lăng Nguyệt khiếp sợ đến quên cả cất bước. Nàng không sợ người đang cúi đầu 90 độ trước mặt nàng mà là “điện hạ của hắn”

Trách không được, trách không được nàng thấy người trên xe ngựa có chút quen mặt. Nếu đem trang phục võ sĩ cổ đại kia đổi thành chiến bào hoa lệ, không phải là đại nhân vật phản diện trong Inuyasha — Naraku sao?

Không, ngoại trừ ma vật đã bị tiêu diệt, trên người hắn cũng không có chút tà khí.

Chẳng lẽ… Không phải là Naraku?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi